Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 398 : Có thêm một đứa con

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Những chuyện anh không biết thật sự là quá nhiều. Giống như là anh hoàn toàn không biết, Thích Dung Dung lúc còn trẻ, với Thích Dung Dung mà anh biết, tuyệt nhiên khác nhau một trời một vực.



Mà điều khiến cho người phụ nữ trở nên sa đọa, nguyên nhân là do tình yêu bị phá ngang. Ngược lại, cũng bởi vì tình yêu mà người phụ nữ trở nên sa đọa!



"Hiền Ninh đi thôi." Mộ Trạch Ân chống cây quải trượng tập tễnh xoay người. Nhìn hai đứa trẻ kia đang đứng yên, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy nhau, ông sinh lòng thở dài, không biết ông còn sống khỏe mạnh được mấy ngày nữa... ông cũng không biết, nếu như ông không còn sống ở cõi đời này, hai đứa trẻ kia sẽ phải trải qua bao nhiêu trắc trở nữa đây.



"Ông. . ." Mộ Hiền Ninh nhìn Noãn Noãn không ngừng khóc thút thít, có chút không nỡ. Cậu nắm tay Noãn Noãn thật chặt, không ngừng lau nước mắt cho cô bé, cặp mày đẹp hơi nhíu lại: "Thiên Tình, em đừng khóc nữa, nếu như em ngoan ngoãn, hàng ngày khi đi học hay tan trường, anh sẽ luôn ở bên em. . ."



"Có thật không? Nhưng mà đã thật lâu rồi anh đều không để ý đến em. . ." Noãn Noãn mở to đôi mắt, vừa khóc vừa cười nhìn lại cậu.



"Đương nhiên là thật, nhưng mà em không được khóc nữa." Cậu cẩn thận lau thật khô nước mắt trên mặt của Noãn Noãn: "Lạnh thế này, em khóc mặt sẽ bị đông cứng lại mất."



"Anh Hiền Ninh, anh nói là phải giữ lời, em muốn mỗi ngày anh đều phải đi học cùng em và chơi cùng với em. . ."



Noãn Noãn lưu luyến buông tay ra, nhìn Hiền Ninh đi theo Mộ Trạch Ân đi xa dần. Chẳng biết tại sao cô bé khóc mãi, cho đến khi anh Hiền Ninh của mình biến thành một điểm đen nho nhỏ, cô bé mới lau sạch nước mắt, ngơ ngẩn vùi mặt vào ngực của Thân Tống Hạo.



Mà Noãn Noãn cũng không biết, cô bé và Mộ Hiền Ninh chia tay lần này, ước chừng phải đến mười lăm năm, hai người không hề gặp lại nhau một lần nào, cũng không hề được nghe một chút tin tức nào của Mộ Hiền Ninh. Noãn Noãn cũng không hề nghe thấy tên của cậu được nói ra từ trong miệng của bất cứ người nào, giống như trên cõi đời này hoàn toàn không hề có một cậu bé trai nào có tên là Mộ Hiền Ninh, người bạn trai thanh mai trúc mã đã cùng cô bé học với nhau trong vườn trẻ...



Cho đến khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, lại là trong buổi hôn lễ của Hiền Ninh, cô dâu mà cậu phải kết hôn cũng không phải là Noãn Noãn, người bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa...



"Noãn Noãn. . ." Thân Tống Hạo nhìn con gái không ngừng khóc thút thít, anh không hiểu vì sao con gái lại đau lòng quá như vậy, anh vừa đau lòng lại vừa thấy day dứt. Anh chỉ có thể nhìn con gái khóc, nhưng không biết phải làm cái gì.



"Ba ba." Noãn Noãn dựa vào ngực Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ nhẹ nhàng ở trước ngực của anh: "Ba ba, khi con trưởng thành có thể gả cho anh Hiền Ninh được không ba. . ."
“Chú dẫn con đi tìm mẹ được không?” Thân Tống Hạo liền ôm lấy cậu bé một mặt vừa nói với bảo mẫu: “Các cô hãy đi làm thủ tục cho đứa trẻ ra nước ngoài, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi.”



“Tốt quá, Thân tổng! Nhất định lần này Đâu Đâu vô cùng vui vẻ!” Bảo mẫu trẻ tuổi cũng xúc động, nói liên tục.



“Đâu Đâu?” Thân Tống Hạo nhướng mày, “Cái tên này nghe không hay, sau này sẽ không người nào vứt bỏ con nữa.”



Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, cười nói: “Chờ con gặp mẹ, sẽ nói mẹ đặt tên cho con có được không?”



Bé con cặp mắt sáng lên vui vẻ, ra sức gật đầu, Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ của bé, cũng không khỏi có cảm giác vui vẻ, xoa xoa đầu nó rồi ôm đứa trẻ ra khỏi viện Dục Anh.



Lúc ra khỏi cửa lớn của viện Dục Anh, bé con quay đầu lại nhìn về phía người bảo mẫu kia đang ra sức vẫy tay với bé, vui vẻ nói: “Dì ơi, Đâu Đâu sẽ trở lại thăm dì…”



“Thật là một đứa bé ngoan.” Lên xe, Thân Tống Hạo nhìn cậu bé ngồi ở bên cạnh anh giống như ông cụ non, lại xoa xoa đầu của bé nói: “Nhất định mẹ con sẽ thích con.”



“Tại sao đã lâu như vậy mà mẹ con chưa tới đón con về?” Mặc dù Đâu Đâu cảm thấy sờ sợ cái chú này, nhưng vẫn không kìm được câu hỏi lại.



Thân Tống Hạo giật mình, nhìn đôi mắt đen láy đọng đầy nỗi sợ hãi thấp thỏm lẫn lo lắng kia, anh không khỏi có chút đau lòng. Anh ôm lấy thân thể nho nhỏ: “Bởi vì sức khỏe của mẹ con mấy năm trước không tốt, liên tục phải dưỡng bệnh, không có cách nào chăm sóc con, cho nên mới để cho chú mang con gửi đến nơi này, hiện tại mẹ con rất muốn đón con về nhà.”



Bé con trầm mặc hồi lâu, chợt liền cúi đầu nói một câu: “Con muốn bảo vệ mẹ con thật tốt.”



Một câu nói khiến cho nước mắt của Thân Tống Hạo thiếu chút nữa liền chảy ra, anh lại ôm ấp bé con: “Con thật là đứa trẻ ngoan.”