Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 404 : Cầu xin anh hãy mau tỉnh lại

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Hứa Hướng Cảnh hết nước hết cái khuyên nhủ, nhưng Hoan Nhan vẫn khóc không thôi. Nhưng cái khóc của cô lại không có thanh âm, cô bám lấy vách tường túm lấy cánh tay ba ba, miệng há hốc, nhưng chỉ phát những tiếng nức nở, nước mắt rơi cũng không sao ngừng lại được...



Cô nhìn trên đất, từ phòng ngủ cho đến dưới lầu, một vệt đều là sắc đỏ tươi, màu đỏ tươi những giọt máu. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, chưa bao giờ chứng kiến anh yếu ớt như vậy... ở trong lòng cô, anh luôn là một bức tường vững chắc, vĩnh viễn không thể đánh sập... ở trong lòng cô, anh tồn tại giống như một quả núi. Cho tới tận bây giờ cô vẫn đều cho rằng, trên đời này người nào cũng có thể ngã xuống, người nào cũng có thể có thất bại hoặc là có một ngày sẽ đổ xuống, nhưng với anh thì sẽ không thể... Đúng là cô đã sai lầm rồi, anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng sẽ mệt, cũng sẽ đau đớn, cơ thể cũng sẽ mỏi mệt ...



Cô sai lầm rồi, cô quá sai rồi...



Vì sao đã vài lần anh xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt, khi đó cô lại không hề quan tâm đến anh nhiều hơn một chút, không hề bắt buộc anh đến bệnh viện? Vì sao đối với chuyện này, cho tới bây giờ cô đều không hề lưu tâm trong lòng?



Anh đối với cô rất chu đáo, một nét mặt, một ánh mắt, thậm chí là một câu nói cô cố tình gây sự, anh đều ghi nhớ rõ ràng rành mạch, đối với mỗi một nguyện vọng của cô, đối với mỗi một chút không thoải mái của cô anh cũng đều ghi nhớ chặt chẽ ở trong lòng. Đúng là cô chưa từng quan tâm như vậy đối với anh, chưa từng có...



Buổi sáng hôm nay, nếu như anh không bởi vì lo lắng cho cô mà vội vã xuống giường, thì anh cũng sẽ không té xỉu, cũng sẽ không đụng vào ngăn tủ trên, va chạm đến mức vỡ đầu đổ máu.



Nếu hôm nay anh không bị xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng cô vẫn còn tiếp tục sơ ý lơ là như vậy, cho đến lúc có một ngày, anh bỗng nhiên nhắm mắt xuôi tay qua đời, có phải cô mới há mồm trợn mắt hay không, mới không ngừng khóc lóc hay không đây ?


Anh lo lắng những điều đó, thật quá thừa . Anh hy vọng những điều đó, nhưng lại bé nhỏ khiến người ta phải đau lòng.



Anh vượt qua thiên sơn vạn thủy mà đến, nhưng chỉ là để nhìn một cái bóng lưng của cô.



Buồn vui của cô từ trước đến nay đều đã không hề có quan hệ gì với anh. Những mừng vui, giận dữ của cô, từ trước đến nay đều chỉ có liên quan đến người đàn ông kia mà thôi.



Á Hi nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, thời điểm anh ốm đau trên giường, cô cũng như thế này, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, trông nom anh, cũng sẽ vì anh mà khóc, vì anh mà cười, vì anh mà gầy yếu, vì anh mà tiều tụy. Bỗng nhiên anh nghĩ, nếu như năm đó anh chết, cô và anh sẽ không thể gặp lại nhau lúc anh chết, vậy thì cô sẽ như thế nào?



Cô có thể nhớ anh suốt đời hay không ?



Vì cái gì mà anh muốn sống, vì cái gì mà anh muốn kéo dài hơi tàn tiếp tục tồn tại như vậy. Anh sống qua mỗi ngày, mỗi một ngày đều như ở trong địa ngục, mà lại không thể không miễn cưỡng vui cười tiếp tục sống. Anh biết trên đời này sẽ có người cười nhạo anh, châm chọc anh, khinh thường anh, nói anh vì một người phụ nữ mà cái gì cũng có thể vứt bỏ. Bọn họ không hiểu nguyên nhân, cũng chẳng qua là không có tình yêu khắc cốt trong lòng mà thôi.



Anh yêu, cho nên anh hiểu rõ ràng, anh yêu, cho nên anh cam nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, chỉ vì như vậy sẽ sống với cô, thở chung với cô bầu không khí này.