Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 405 : Nụ hôn cuối cùng

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Á Hi đứng lên, khe khẽ thở dài một hơi, anh đi đến phía sau Nhan Nhan, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuống mái tóc của cô, nhưng lại luôn luôn giữ khoảng cách một mi li mét .



Anh nhìn cô, hận không thể cứ như vậy đem cô khóa lại trong đôi mắt của mình.



Á Hi xoay người, tại lúc khống chế không nổi, chuẩn bị quyết định bỏ đi, anh bỗng nhiên xoay người lại, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc của Nhan Nhan. . .



Khi đó nước mắt anh chợt trào dâng rồi rơi xuống, Á Hi thất hồn lạc phách đi ra ngoài, bước chân của anh loạng choạng, nghiêng ngả trên hành lang dài, va chạm vào người đi người đến bệnh viện ở phía trước...



"Can I help you?"



Một y tá xinh đẹp trước mặt nhìn thấy bộ dáng của anh, nhiệt tình hỏi, Á Hi lại giống như không hề nghe thấy, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước. Anh đi một hơi không ngừng, ra khỏi bệnh viện, đi đến bên đường, tiện tay ngăn cản một xe taxi ngồi lên đi. . .



Lái xe hỏi anh muốn đi đâu, anh chống đầu, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, khiến anh thấy trước mắt từng đốm, từng đốm sáng ra sức lập lòe...



"Đến bờ biển. . ."



Anh trả lời, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Lái xe là một người lớn tuổi vui vẻ, đúng là dân Mỹ hồi hương, suốt dọc đường đi cũng thật phóng túng, thân thể mập mạp vẫn luôn lắc lư không thôi. Á Hi có chút hâm mộ nhìn lại ông ta. Vì sao những người này đều có thể vui vẻ, mà anh thì không tài nào có thể vui vẻ như vậy được?



Anh ngồi yên lặng bên bờ biển suốt một buổi chiều, mãi đến khi ánh nắng tắt hẳn, gió biển thổi tới hơi lạnh khiến cho thân thể lạnh run.



Á Hi không có dũng khí ở lại đây nữa, anh suốt đêm rời khỏi thành phố này. Ở thành phố này anh đã được nhìn thấy người phụ nữ anh yêu mến một lần cuối cùng. Bước chân lang thang của anh cũng dừng lại một lần cuối cùng ở thành phố này...
Trong lúc hôn mê, mỗi ngày anh đều đã tự nói với chính mình, nhất định phải khỏe lại, nhất định anh phải ở bên cô vào ngày cô sinh con... tuy rằng anh có chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn tới kịp thời gian ! Cảm tạ trời cao!



"Anh đã khỏe sao?" Cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị anh đè lại, khẩn trương nghiêm mặt nhắc nhở : "Không được cử động, miệng vết thương vẫn còn đang tại chảy máu đấy. . ."



"Anh khỏe rồi, em đừng lo lắng, anh không rời bỏ em và các con thành mẹ góa con côi đâu, cho dù có bắt anh đến nơi của Diêm Vương, anh cũng không thể không trở về." Anh cẩn thận vén mái tóc ướt đẫm sang một bên, lại lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô: "Em có muốn nhìn một đôi long phượng chúng ta hay không? Thời điểm sinh ra kia, thằng anh đúng là khóc đến kinh thiên động địa, tất cả bệnh viện mọi người đều chạy tới xem . . ."



"Em muốn xem!" Hoan Nhan không nén được sốt ruột liền nói. Vừa vặn y tá ôm hai đứa trẻ trở lại. Bởi vì cô sinh sớm so với ngày sinh dự tính, cho nên cả hai cục cưng đều được đặt trong lồng ấp có nhiệt độ ổn định trong hai giờ, lúc này sau một hồi ăn uống no đủ, hai cục cưng được bọc ở trong tã lót đáng yêu cực kỳ. . .



Hoan Nhan mới vừa sinh xong không có sức lực, bởi vậy y tá liền đem cục cưng đặt ở cạnh cô. Cô cúi đầu, nhìn thấy hai đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ giống nhau như đúc, liền sửng sốt một phen: "Đứa nào là anh, đứa nào là em vậy?"



Thân TốngHạo cũng có chút há hốc mồm, nhoài người về phía trước, cẩn thận nhìn hồi lâu, lại gãi gãi đầu nói: "Này, quả thật là anh cũng nhìn không ra. . ."



"Xem hai cái người ngu dốt này, đứa có cái mũi cao thẳng, lông mi vừa dài lại rậm rạp này là anh, còn đứa có đôi mắt to, cằm nhọn hoắt giống như Nhan Nhan chính là em gái. Nhìn trẻ con nhà chúng ta, dáng vẻ không giống như mọi đứa trẻ vừa mới sinh ra có nhiều nếp nhăn ! Thật sự là rất xinh đẹp!"



Hứa phu nhân cao hứng đến cực độ, đi vào, chỉ vào hai cái đứa nhỏ cảm thấy mỹ mãn nói.



Hoan Nhan lại nhìn nhìn hai đứa trẻ, có chút buồn bực: "Nhìn vẫn không ra mà, vẫn thấy giống nhau như đúc."



"Trên cổ tay có sợi dây đỏ là anh trai, sợi dây màu vàng chính là em gái, về sau cứ như vậy nhận ra thôi." Hứa phu nhân đắc ý hả hê, bày ra hai sợi dây tơ tằm, buông tay buộc hai sợi dây vào trên cổ tay của Bảo Bảo .