Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 411 : Thiên Tình thất lễ

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


Cô, Thân Thiên Tình này, không cần như vậy. Bất kể thế nào, cho dù là thấy đồ hỗn đản Mộ Cẩn Hiên dùng kiểu ánh mắt ấy nhìn cô, cô cũng nhất định phải phóng túng hơn anh ta, sẽ dùng ánh mắt phóng đãng gấp mười lần lườm trở lại!



Vào trang viên, đi theo sau Âu Lạc Ninh một hồi, xuyên qua một thảm cỏ vĩ đại, liền đến một tòa biệt thự nhỏ màu trắng sữa ở phía trước.



"Trước tiên để mình đưa hai bạn đến giới thiệu với vài người."



Âu Lạc Ninh nói xong liền đi trước dẫn đường, đưa hai người đi tới phòng khách. Vừa đi Mạt Mạt vừa kéo kéo Thiên Tình hai mắt toả sáng: "Này, cậu nói xem, có phải bây giờ mình đi gặp các bậc trưởng bối không hả ?"



Thiên Tình liếc cô một cái: "Có khả năng lắm!"



Mạt Mạt thè cái lưỡi nhọn, nhưng cũng hơi nổi lên chút mong mỏi. Lát sau liền nghe thấy Âu Lạc Ninh nói; "Mạt Mạt, Thiên Tình, đây là chị gái của mình."



Âu Lạc Ninh cười ôm một cô gái trẻ trung xinh xắn, dễ thương hướng về hai người nói giới thiệu.



"Âu tiểu thư, em chào chị." Nghe thấy Mạt Mạt đang ngoan ngoãn chào hỏi, Thiên Tình vội vã ngẩng đầu lên: "Âu tiểu thư. . ."



Tiếng chào của cô lập tắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra nổi, cũng không thể nuốt xuống được, vướng lại thật khó chịu.



Người con gái đang đứng trước mặt kia rõ ràng là vị hôn thê của Mộ Cẩn Hiên, vị hôn thê cả ngày xuất hiện ở trên báo chí lẫn trên tivi, Âu Tử Di!
Vốn dĩ Mạt Mạt còn muốn nhẫn nhịn, lúc này nghe được những lời nói của Hàn Tư Sở liền thay đổi, ngừng ngay lại bước chân của mình, xoay người, nở nụ cười tức giận. Vốn chỉ vì muốn tới nhà của Âu Lạc Ninh nên cô mới cố gắng thu bớt lại, không để lộ ra vẻ mặt ngang ngạnh của mình, giờ phút này lại cảm thấy bộ dạng này của mình thật sự rất buồn cười, mà thật sự cô cũng không thể cố làm ra vẻ tiếp tục như vậy được nữa.



Cô dứt khoát đi đến trước mặt Âu Lạc Ninh cười quyến rũ: "Lạc Ninh, cậu hãy nói lại một chút xem, tôi là một người con gái không đứng đắn sao?"



Vẻ mặt của Âu Lạc Ninh có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn ôn nhu lắc đầu: "Mạt Mạt, đương nhiên cậu không phải là người như vậy mà.”



"Nhưng mà hiện giờ có người ở trước mặt cậu nói tôi là một cô gái không đứng đắn đấy!" Mạt Mạt cười lạnh, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt của cậu ta, rồi đầu ngón tay lại hạ xuống nhẹ nhàng thăm dò vào nơi cổ áo rộng mở...



Lúc này Hàn Tư Sở mặt đã trắng bệch, cô thực sự không thể tưởng tượng được cô gái Mạt Mạt này lại dám làm ra động tác vô cùng thân thiết như vậy đối với Âu Lạc Ninh!



"Cô... cô thật không biết xấu hổ. . ." Cô dám công nhiên trêu chọc như vậy. Cô liên tục trêu ghẹo khiến Âu Lạc Ninh cả khuôn mặt đều đỏ bừng, đương nhiên đã tự nói ra từ nhỏ đã không được dạy dỗ giữ nề nếp theo quy củ đúng như Hàn Tư Sở đã nói rồi chứ.



"Nhìn xem, bây giờ tôi lại bị mắng thành không biết xấu hổ, vậy tối khuya ngày hôm trước cậu vẫn hôn cái người con gái không đứng đắn lại không biết xấu hổ này đấy, điều này nên tính là cái gì nhỉ?" Mạt Mạt dứt khoát kiễng chân, đôi môi như một đóa hoa đỏ mọng để sát bên môi Âu Lạc Ninh cách đúng một millimet. Cậu ta tựa hồ đã cảm nhận được sự ngọt ngào của hơi thở kia, hầu kết không khỏi hơi hơi chuyển động một chút, cổ họng có phần ướt át. Cậu ta đặt tay lên vai cô khẽ đẩy ra, khàn khàn thì thầm; "Mạt Mạt. . . Cậu đừng như vậy..."



"Tôi đừng như thế nào!" Bỗng nhiên Mạt Mạt đẩy cậu ta ra ngay lập tức, cô cúi đầu nở nụ cười, nói: "Cậu đã hẹn ước với tôi, đã hôn môi tôi, bây giờ tôi lại thành người ngoài... Âu Lạc Ninh, cậu như thế này là muốn đùa giỡn với tôi sao? Tôi, Chu Mạt Mạt này, cũng không phải là đồ bỏ đi không ai muốn, không phải để cho các người tùy ý tới làm cho nhục nhã. Người trong nhà này chẳng qua là có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi, ngoài ra còn có gì đặc biệt hơn người khác. Tôi, Chu Mạt Mạt này, không với tới cửa cao của nhà các người! Thiên Tình, chúng ta đi thôi."



Thiên Tình nhìn cô bạn tức giận, tuy rằng biết Mạt Mạt có chút hơi quá mức nóng nảy, lời nói cũng có chút mạnh mẽ, nhưng cũng không ngăn cản, xoay người theo Mạt Mạt đi ra ngoài. Bụng cô cũng đang chứa đầy sự bực tức không chỗ phát đây. Cô cũng hận nhất cái loại đàn ông câu kết làm bậy, một chân đứng hai thuyền này!