Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 412 : Tham dự hôn lễ

Ngày đăng: 18:43 19/04/20


"Mạt Mạt, Mạt Mạt. . ." Âu Lạc Ninh càng nóng ruột, không kiềm chế nổi liền đẩy Hàn Tư Sở muốn đuổi theo ra. . .



"Lạc Ninh!" Âu Tử Di bỗng nhiên mở miệng, cô nghiêm mặt có chút nghiêm túc nói: "Ngày thường em muốn chơi đùa thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ ai dè em lại đưa loại con gái như vậy về nhà mình, ba ba mà biết được, ít nhất là em sẽ bị mắng!"



"Mạt Mạt không phải là cô gái hư hỏng!" Âu Lạc Ninh nói vậy, nhưng bước chân cũng ngừng lại. Nói cho đúng, quả thật cậu vốn bị vẻ đẹp mạnh mẽ của Mạt Mạt hấp dẫn. Bây giờ nghĩ lại, đúng là vừa rồi hành động của cô thật sự hơi thái quá. . .



Âu Tử Di nhìn cậu ta có chút buông lơi, liền rèn sắt khi còn nóng nói: "Tư Sở vừa mới về nước, không phải lúc trước hai người có quan hệ rất tốt sao? Huống chi ba ba và bác Hàn cũng đã có ý định này, đã nói chỉ chờ em tốt nghiệp sẽ cho hai người đính hôn. . ."



Âu Lạc Ninh liền cảm thấy trong đầu dội lên tiếng ong ong, cuối cùng cậu buột miệng thốt ra: "Từ trước đến nay em đều coi Tư Sở như em gái mà thôi, làm sao em có thể đính hôn cùng em gái đây?"



Một câu vừa nói ra, Hàn Tư Sở thoáng giật mình ngay tại chỗ, sau đó vài giây, cô ta nhào vào lòng Âu Tử Di khóc òa lên . . .



Âu Tử Di hung hăng trừng mắt nhìn Âu Lạc Ninh, vừa vỗ vỗ lưng Hàn Tư Sở vừa mắng Âu Lạc Ninh: "Nhìn xem, em đã làm chuyện tốt gì đây? Em nói bừa bãi cái gì đấy hả, chuyện hôn nhân còn không phải do ba ba quyết định sao, có cưới hay không em nói cũng vô ích. Tóm lại một cô gái giống Chu Mạt Mạt như thế, nhất định ba ba không đồng ý để em và cô ta qua lại với nhau!"



Âu Lạc Ninh nghe xong lời này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói lại: "Em ra ngoài trước."



Cậu ta chạy vài bước ra phòng khách, nghĩ đến vừa rồi Mạt Mạt giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không khỏi có chút hối hận. Nếu như biết trước rằng mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ như vậy, hôm nay cậu ta sẽ không mang Mạt Mạt đến nhà.



"Muốn làm cái gì thì làm sao! Cả một lũ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Đồ khốn nạn!" Mạt Mạt vừa mắng vừa cố ý đi lên thảm cỏ được cắt sửa ngay ngắn chỉnh tề, ra sức giẫm đạp lên trên mặt cỏ.
"Ôi, là thiên kim tiểu thư của Thân thị. . . Tôi nhận ra rồi, giống y như ở trên báo, thật là xinh đẹp!"



Cô vừa dứt lời, phóng viên ở bên cạnh liền cất tiếng kêu lên, bắt đầu tới tấp nhấn play chụp ảnh. Bảo vệ vừa nghe thấy là tiểu thư của Thân thị, không khỏi liên tục mời: "Thân tiểu thư mau mời tiến vào... Cô có muốn tôi thông báo với Âu tiểu thư một tiếng không?"



Thiên Tình cười nhẹ: "Không cần đâu, tôi muốn cho cô ấy một sự bất ngờ."



"Vâng, vậy mời Thân tiểu thư đi tự nhiên."



Có thể lọt vào hiện trường nơi cử hành hôn lễ một cách thuận lợi, Thiên Tình không khỏi thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Nhìn thấy giáo đường thật trang trọng và nghiêm túc, bất giác trong ngực cô không khỏi bị co rút. Lẽ nào trước mặt Đức chúa vĩ đại, cô lại đi phá hoại hôn nhân của người khác? Liệu cô có thể bị trừng phạt hay không?



Nhưng mà cô lại không quản được nhiều như vậy. Mộ Cẩn Hiên là của cô, năm cô mới năm tuổi đã kéo tay anh, năm tuổi cô đã hôn anh, cả đời này, nhất định anh chỉ có thể là chồng của cô!



Thiên Tình đi vào trong giáo đường, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Hôn lễ đã bắt đầu.



Sau 15 năm, lần đầu tiên Thiên Tình thật sự nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên. Hốc mắt cô đột nhiên dâng lên sự chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được muốn thốt ra tiếng gọi “anh Cẩn Hiên”.



Anh chính là Mộ Cẩn Hiên trưởng thành từ cậu bé Mộ Cẩn Hiên năm xưa, vẫn khuôn mặt tuấn dật ôn hòa như cũ, chỉ có vóc dáng cao lớn hơn nhiều... anh mặc bộ tây trang màu trắng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, giống như một cây Ngọc lan, phát sáng rạng rỡ ở giữa đám người.