Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 446 : Sự quả quyết của an an

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


An Gia Khải không chút do dự đẩy tay cô ra: "Ninh Ninh, coi như chúng ta đã yêu nhau một thời gian, có hợp có tan, sau này sẽ vẫn là bạn bè của

nhau. Nếu như em gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp em... Nhưng thật sự,

tôi dứt khoát phải cắt đứt tình cảm với em."



"Anh rất yêu cô ấy phải không? Chắc chắn là cô ấy cực kỳ đáng yêu, so

với em, cô ấy nhìn đẹp hơn rất nhiều đúng không anh?" Lâm Ninh Ninh nghe những lời nói đầy chân tình tha thiết kia của anh, nước mắt cô đã lăn

dài không sao kìm lại được . Cô ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn kia...

Cô biết anh rất bạc tình , nhưng mà cô lại cho rằng, ít ra anh cũng còn

có chút tình cảm nào đó với cô...



Cũng không ngờ, cô trông đợi lâu như vậy, nhưng xem ra số phận của cô so với Sở Phỉ ngày trước chẳng có chỗ nào tốt hơn.



An Gia Khải nghe cô hỏi về Thiên Tình, lúc này ánh mắt anh vụt biến đổi, trở nên thật nhu hòa, khẽ cười một tiếng. Lâm Ninh Ninh càng không khỏi chợt giật mình... anh vậy mà, khi nghĩ đến người con gái kia vẻ mặt anh biểu lộ tình cảm dịu dàng đến thế, chẳng lẽ anh đã thật sự yêu người

con gái đó sao?



"Cô ấy rất tuyệt, đúng là cô ấy không ngoan ngoãn, cũng không dịu dàng,

tính tình của cô ấy cực kỳ nóng nảy, cũng cực kỳ ngang ngạnh, cô ấy cũng không biết cách chăm sóc cho chính bản thân mình được tốt... nhưng mà,

sau này tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy là một cô nhóc ngốc nghếch và

đơn giản. Ngày trước cô ấy gặp phải một chuyện trắc trở, bị té ngã rất

đau, phải chịu thật nhiều đau khổ, cho nên tôi đã tự nhủ lòng, sau này

sẽ phải yêu cô ấy nhiều hơn nữa!"



Những lời thốt ra trong suốt buổi nói chuyện, làm chính An Gia Khải cũng phải thoáng giật mình một phen... anh vậy mà lại nói ra những lời như

thế ngay trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên anh đã thổ lộ những

chuyện như vậy một cách rõ ràng với Ninh Ninh.



Cô nhóc kia, thật sự giống như nước, từng giọt từng giọt một, hình ảnh

của cô cứ thấm dần vào trong lòng anh...Thậm chí vì cô, anh chấp nhận,

quyết định bỏ rơi cả một rừng người đẹp kia.



Lâm Ninh Ninh nhìn thấy biểu tình của anh như vậy, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Cô ở cùng một chỗ với An Gia Khải lâu như vậy, cũng chưa

bao giờ nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt như thế. Hơn nữa, ánh mắt cực kỳ ấm

áp, cực kỳ dịu dàng ấy, nói cho cùng, đó là do anh cực kỳ yêu thích cô

gái kia.


Thiên Tình nôn xong liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cô lấy khăn tay lau miệng. An Gia Khải đi mua nước quay trở về đưa cho cô một chai nước

nhỏ.



Thu dọn xong xuôi, sự yếu đuối của Thiên Tình đã hết sạch, cô lại bắt

đầu hùng hổ lườm anh: "Tôi uống rượu của tôi, ai cần anh lo.... Chưa

nghe ai nói ông chủ không cho thư kí uống rượu nhé!"



"Thân Thiên Tình, em lại muốn tranh luận với tôi hả, cứ thử xem!" An Gia Khải cũng có chút tức giận, cô nhóc kia thật sự bướng bỉnh quá sức

tưởng tượng. Thân Tống Hạo nuông chiều cô như thành như vậy, anh cũng

không nên chiều theo cô như thế mới đúng. Cho dù có cưng chiều cô thế

nào đi chăng nữa cũng không đáng kể gì. Nhưng mà từ bây giờ, chính xác

là anh muốn cô từ bỏ việc uống rượu, sau này cũng không được quay trở

lại tới quán ăn đêm!



Một cô gái thích uống rượu như vậy, rốt cuộc có chuyện gì tốt đây. Hơn nữa, sau này nếu anh cưới cô về, không lẽ cô lại muốn sinh ra một tên

tiểu yêu tinh nghiện uống rượu nữa sao?



Thêm nữa, cô là một cô gái xinh đẹp, lại lui tới quán ăn đêm, cuối cùng

cũng không tránh được sẽ bị một số người không đứng đắn nhìn ngó, anh

lại phải vội vàng đến nơi ấy như thế này... Chẳng lẽ mỗi phút mỗi giây

anh đều phải để ý, trông giữ cô hay sao?



Giống như đêm nay, nếu như anh không ngẫu nhiên gặp được cô, chẳng

phải cô sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, ăn sạch sành sanh hay sao?



Càng nghĩ anh càng cảm thấy tình hình xảy ra càng trở nên nghiêm trọng,

anh tuyệt đối không thể dung túng cho cô gái nhỏ như vậy được nữa.



"Nếu anh thích tranh luận thì tôi sẽ tranh luận với anh, người nào quy

định thư ký không thể tranh luận với ông chủ đây!" Thiên Tình hung hăng

trừng mắt nhìn anh rồi quay mặt đi. Đi được vài bước, cô lại quay sang

vừa bực vừa hận lườm nguýt anh: "An Gia Khải, vừa rồi anh lại dám bất

lịch sự với tôi, tôi sẽ mách với ba tôi, để ba đập cho anh một trận tơi

bời cho bỏ ghét!"