Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 448 : Thiên Tình, anh tặng em một vầng trăng sáng

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


An Gia Khải ăn khớp mở miệng, quay sang nhìn nét mặt của cô, con của hai người kia kiểu gì cũng không phải người tầm thường được.



"Anh thật sự hi vọng, ở chỗ này cũng có thể soạn được bản nhạc truyền kỳ thuộc về mình." Anh nói xong, cũng ôm chặt hơn, kéo cô đi tiếp, tim

Thiên Tình khẽ run, giả vờ như không nghe anh vừa nói gì: "Lạnh quá,

chúng ta trở về thôi."



Đáy lòng An Gia Khải thoáng qua một chút mất mát nho nhỏ, nhưng anh cũng biết, cô gái này, là một người hoàn toàn vô tư lự, nói khó nghe một

chút, chính là cô không có tâm tư, mãi mãi đều không rõ thứ mình muốn là cái gì.



Trở về khách sạn, Thiên Tình tắm rửa xong đang nằm trên giường lên mạng, chuông điện thoại di động ông ông vang lên, vừa nhìn vào điện thoại báo Mộ Cẩn Hiên điện tới có nghe hay không?



Không chút do dự cô cúp máy. Không có tâm tình xem phim, đợi khi đợt

công tác này kết thúc, cô sẽ âm thầm rời khỏi nơi này bay thẳng đến nước Mĩ trở về bên cạnh ba mẹ, đến lúc đó, mặc kệ là anh Cẩn Hiên tốt, hay

là An Gia Khải tốt, cô không muốn để tâm đến nữa, quên sạch sẽ đi.



Anh mới vừa tỏ tình với cô, bây giờ cô lại quyết định bỏ đi, nghĩ như

thế nào đều cảm thấy có lỗi, mấy ngày này không thể làm gì khác hơn là

ngoan ngoãn cố gắng làm việc, để tâm tình tốt hơn một chút coi như là

bồi thường.



Từng trôi qua những ngày chờ đợi, Thân Thiên Tình nghĩ quả là mình sống

uổng lãng phí, nên tỉnh lại thôi, đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về

mình, giống như hạnh phúc của ba mẹ vậy, cả đời ngọt ngọt ngào ngào, gắn bó không rời.



Đàn ông giống như ba cưng chiều mẹ, trên thế giới này e là khó tìm được người thứ hai.



Thiên Tình vẫn còn đang mơ màng suy nghĩ, điện thoại lại reo, Thiên Tình cho là Mộ Cẩn Hiên gọi nữa, không chút do dự vừa muốn tắt máy, lúc đang định từ chối cuộc gọi thì thấy tên của An Gia Khải lóe lên trên màn

hình.



Cô ấn phím nghe: "A lô, ông chủ, có chuyện gì không?"



"Em ngủ sao Thiên Tình?" Giọng nói An Gia Khải ôn hòa như ngọc, rót vào

tai người nghe, tựa như lấy một sợi lông vũ nhẹ nhàng ngoáy vào màng

nhĩ, thoải mái không sao tả nổi.



"Không, chưa ngủ." Thiên Tình ngoan ngoãn trả lời: "Tôi đang trên mạng."



"Ra ban công đi." An Gia Khải vẫn nói chuyện dịu dàng như cũ, Thiên Tình ồ một tiếng, cúi đầu tìm dép lê, sau đó lạch xạch chạy ra phía ban công đẩy cửa ra, ánh trăng màu bạc như thủy ngân trút xuống, trầm tĩnh như

nước bao phủ khắp cả người.



Thiên Tình nhất thời không nói nên lời, tim đập nhanh, ánh trăng bờ biển sao lại đẹp đến thế.



"Thiên Tình, em nhìn những hàng dừa kia." Giọng nói An Gia Khải dường như gần bên tai, lại dường như xa tận ngoài bờ biển.


Vừa ngồi xuống, đôi mắt người đàn ông trung niên Nhật Bản nhìn thẳng

hướng Thiên Tình ngắm nhìn cô, luôn miệng khen cô mấy tiếng Tạp Oa Y,

Tạp Oa Y (dễ thương)......



An Gia Khải không che đậy bài xích đối với ông ta. Trong ánh mắt có chút tức giận, nhưng vẫn dằn lại tính tình một chút bàn chuyện giá cả.



Người Nhật Bản kia lập tức chuyển lực chú ý đến công việc, giống như trở thành một người khác. Nếu như nói, mới vừa rồi còn là một ông già bỉ ổi háo sắc không ai chịu nổi, ngược lại bây giờ nhìn giống như một người

thông minh tháo vát tinh anh trong giới kinh doanh.



Hai người bàn chuyện đến nửa giờ, nhưng vẫn không thống nhất ý kiến, tác phong làm việc An Gia Khải nổi tiếng luôn luôn mạnh mẽ cương quyết,

không cho đối thủ một chút đường sống hay cơ hội xoay mình, nhưng không

ngờ đàn ông trung niên này càng thêm lợi hại keo kiệt chanh chua, xác

thực đây là trận chiến giữa hai người.



Trong khoảng thời gian ngắn cục diện giằng co bất phân, Thiên Tình nhàm

chán đi WC hai lần, An Gia Khải cũng ngồi không yên, đứng lên đi đến

phòng vệ sinh.



Người đàn ông Nhật Bản kia vừa thấy An Gia Khải rời đi, rõ ràng không

chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Thiên Tình. Cô bị ánh mắt dâm loạn của ông

ta nhìn toàn thân giống như là mọc gai thật khó chịu, cũng may là cô

ngoan ngoãn mặc đồ công sở, cực kỳ kín cổng cao tường.....



Người Nhật Bản kia nói tràng giang đại hải, Thiên Tình nghe không hiểu,

phiên dịch của ông ta khẽ giọng dịch lại cho Thiên Tình, đại ý là, cô

rất đẹp, ông ta đánh giá cao về cô, nếu như cô nguyện ý uống vài ly,

hoặc cùng ông tiến hơn một bước, hợp tác lần này mọi chuyện hết thảy dễ

dàng đàm phán.....



Thiên Tình vừa nghe, lập tức liền muốn trở mặt,



Đúng là cô nghĩ mình lập tức đứng lên đi không từ giã, nhưng chẳng lẽ

trước khi đi còn để lại một đống phiền toái cho An Gia Khải sao? Đè nén

tức giận, Thiên Tình vẫn lễ phép mỉm cười như cũ, nói với người phiên

dịch: “Xin nói lại cho Tùng Hạ* (phiên dịch: tiện. Hóa. Hắc hắc hắc.)

tiên sinh, tôi chỉ là thư ký của Tổng giám đốc An, không phải người bộ

phận quan hệ của công ty, không phụ trách tiếp khách hàng uống rượu hoặc là những phương diện khác.



*Chữ = hạ đọc như chứ = hóa (cái, đồ - lời mắng), chữ tùng = cây

thông, cây tùng đọc nghe như chữ = tiện (đê tiện, bỉ ổi). Ở đây Thiên

Tình chơi chữ kêu tùng hạ tiên sinh nhưng thực chất mắng ông ta là cái

người đê tiện.