Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 451 : Vĩnh viễn không thấy nữa
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Thiên Tình lắc đầu không chút do dự: "Làm sao có thể, ngày trước lúc mẹ mang chị rời đi, ba ba vẫn đợi năm năm, không hề đi tìm một cô gái nào khác..."
" Cha nuôi Kỳ Chấn có thể bỏ mẹ nuôi đi 15 năm, sau đó có chơi đùa làm ra một vị hôn thê và con riêng hay không?"
Thiên Tình lại lắc đầu, trong lòng giống như đã loáng thoáng có đáp án.
"Vậy thì em lại hỏi chị câu này: chị, chị nói ba ba có yêu mẹ không? Cha nuôi có yêu mẹ nuôi không?"
Thiên Tình gật đầu: "Đương nhiên rồi, chị thấy đó là những người yêu nhau nhất trên đời..."
"Nếu vậy, anh Cẩn Hiên của chị bỏ đi suốt 15 năm, chưa bao giờ đi tìm chị, lại còn có vị hôn thê, thậm chí thiếu chút nữa đã có một đứa con... Chị, vậy anh ta có yêu chị thật sự hay không?"
Thiên Tình miễn cưỡng chống đỡ biện giải, sắc mặt cũng đã trắng bệch: "Anh ấy...anh ấy có nỗi khổ bên trong mà..."
"Có nỗi khổ bên trong thì có thể cho phép mình buông tay với người trong lòng sao?"
Thiên Tình không nói được câu nào, cô ngơ ngẩn nhìn Thân Dật Tuyên mới mười sáu mười bảy tuổi trước mặt mình: "Dật Tuyên, sao em lại có thể nghĩ ra những điều này?"
Thân Dật Tuyên lập tức ôm lấy cánh tay Thiên Tình, đôi mắt chớp chớp, trong mắt tựa hồ nổi lên chút chua xót, cậu ta vẫn giữ giọng điệu kiểu bất cần đời như cũ, như cười như không nói: "Bởi vì chị là người mà chúng em yêu nhất, hơn nữa, trong mấy chị em chúng ta, chỉ có chị là người ngốc nghếch nhất... Người mà ba mẹ lo lắng nhất chính là chị, yêu nhất cũng là chị, em và Thiên Ái sinh ra không hề phải nếm trải một chút khổ sở nào, chỉ có chị là bị sống năm năm khổ cực, cho nên em và Thiên Ái, còn có cả anh Dật Lan nữa, từ nhỏ đều nói phải bảo vệ chị..."
Thân Thiên Ái lập tức ra sức gật đầu phụ họa, cũng dựa vào trong lòng Thiên Tình: "Đúng vậy đó chị à, Thiên Ái cũng sẽ bảo vệ chị!"
Thiên Tình nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa em đang cười hì hì, cảm thấy tất cả những uất ức trước đây tựa hồ lập tức tan thành mây khói. Ở bên cạnh những người thân luôn yêu thương mình thật ấm áp vô tư như vậy, rốt cục cô lại đi nhận từng chút từng chút những cái khổ sở kia để làm gì nhỉ?
Cô cần phải cố gắng vượt qua chính mình, trở nên vui vẻ, như vậy hẳn mới không phụ lòng mong mỏi tràn đầy yêu thương của tất cả mọi người trong nhà đối với cô ...
Trái tim tựa hồ thoáng cái đã trở nên thông suốt, hơn nữa tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong ngực, giống như bức tường chặn khiến cô không cách nào thở được kia, tựa hồ lập tức đã được phá đi, những gì bị đè nén, uất ức, cuộc sống ngày đêm bất an, cuối cùng đều đã qua đi...
"Dật Tuyên, Thiên Ái, cám ơn các em..." Thiên Tình thoải mái cười rộ lên , nơi
“Đợi lát nữa con biết ngay.”
Hoan Nhan nghe thấy lời này, không khỏi có chút lo lắng nhìn con gái một cái, cũng không biết Thân Tống Hạo nghĩ như thế nào, con gái nói không muốn cho An Gia Khải biết tin mình đang ở nhà, anh lại còn nói sẽ tìm một cơ hội vụng trộm nói…
Nếu như Noãn Noãn giận rồi bỏ đi, đến lúc đó cô tìm ai để khóc đây?
“Tiên sinh, phu nhân, đại tiểu thư, đến đây, đến đây…”
Quản gia vội vã chạy vào nói, nhưng thần sắc trên mặt lại lóe ra vẻ bất định.
“Mau mời vào nhà đi.” Thân Tống Hạo mặt mày tươi như hoa, kéo Thiên Tình đi về phía phòng khách bên ngoài. Đến lúc này, Thiên Tình mới mơ hồ đoán được một chút gì, cô không khỏi oán hận vung tay một cái: “Con không đi, ba gạt con, ba ba bại hoại!”
Thiên Tình nói xong liền tức giận, nước mắt rơi xuống… Trời ạ, nếu như quả thật An Gia Khải tìm đến nơi này, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô chưa cưới đã bị thất thân, mẹ chắc sẽ tức chết mất…
Hoan Nhan lo lắng đuổi theo Thiên Tình, lại nghe thấy phía sau giọng nói của Thân Tống Hạo như đông cứng lại: “Cẩn, Cẩn Hiên… Sao cháu lại tới đây?”
Trời đất thiên địa ạ… rõ rang phải là cậu nhóc An Gia Khải đến chứ… thế nào mà trong lúc mấu chốt này Mộ Cẩn Hiên lại tới vậy? Lúc này nếu như hai người cùng đến đây một lúc…
“Anh Cẩn Hiên sao?” Thiên Tình nghe thấy tiềng nói không khỏi quay đầu lại, hóa ra, người khách mà ba ba mời là anh Cẩn Hiên mà không phải là An Gia Khải…
Nhưng mà… nhưng mà… vì sao trong lòng cô lại thấy có một chút mất mát nho nhỏ vậy nhỉ?
Cô nhìn Mộ Cẩn Hiên, cố gắng muốn nghe nhịp đập của trái tim mình có nhanh hay không… nhưng mà, cô hoàn toàn không nghe thấy gì hết…
Có lẽ bởi do vào một ngày nào đó cô và em trai, em gái đã nói rất nhiều rất nhiều… sau đó, cô cũng dã dứt khoát buông tay rồi.
“Anh Cẩn Hiên.” Thiên Tình lễ phép nở một nụ cười nhưng không đi qua. Mộ Cẩn Hiên kinh ngạc nhận ra, rốt cuộc ở tròn mắt cô, anh không tìm thấy loại ánh mắt rực rỡ đầy mê muội, si ngốc ấy nửa rồi.