Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 452 : Ép cưới

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


"Thiên Tình, sao em lại bỏ đi không nói không rằng như vậy ?"



"Em nhớ ba mẹ, cho nên đã từ chức trở về nhà." Thiên Tình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: "Anh Cẩn Hiên ngồi chơi nhé, em lên lầu trước."



"Thiên Tình, em đi cùng anh ra ngoài một lúc được không?" Mộ Cẩn Hiên vừa thốt ra lời nói kia, Thân Tống Hạo toàn thân liền toát mồ hôi lạnh... Trời ạ, lúc này nếu như vừa ra khỏi cửa mà chạm mặt với An Gia Khải, An Gia Khải sẽ nghĩ thế nào đây?



" Anh Cẩn Hiên, anh có chuyện gì sao?" Cô thấy lời anh nói mang theo chút như cầu xin, nên không đành lòng cự tuyệt.



"Anh có mấy lời này muốn nói chuyện với em nói một chút... anh...anh sắp sửa...sắp sửa sẽ phải kết hôn..."



"Chúc mừng anh, đáng tiếc em đang ở nước Mỹ nên không thể tham gia hôn lễ của anh được rồi." Thiên Tình cười sáng lạn đến khác thường, nét mặt tươi cười vui vẻ cũng không hề thấy sự miễn cưỡng.



Lúc này Hoan Nhan và Thân Tống Hạo mới lặng lẽ thở ra, nhưng trong lòng lại thật chua xót.



Như thế này là điều tốt nhất cho cả hai đứa trẻ... tạo hóa đúng là trêu ngươi.



"Thiên Tình, em cùng anh đi ra ngoài một chút đi!" Mộ Cẩn Hiên lại tiến lên một bước, giọng nói vẫn hòa nhã như vậy, tựa hồ Thiên Tình vẫn là cô bé con ngày xưa của anh.



Trong lòng nói buông tay, nhưng khi cô nhìn thấy con người anh ở đây lại không thể tuyệt đối không động lòng được... Thôi thì, cùng anh ra ngoài một lần cuối để chấm dứt hoàn toàn vậy.



Cô gật gật đầu đi ra ngoài với anh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi làm người ta nhức mắt. Bọn họ ra cửa liền rẽ đi về bên trái. Khi họ đi ra ngoài được mấy chục mét, bên ngoài cửa lớn của biệt thự, phía bên phải đường, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, yên lặng đỗ ở nơi đó.



Dưới ánh mặt trời, bên trong chiếc xe màu đen tản ra một bầu không khí nghiêm trọng, An Gia Khải ngón tay nắm chặt vô- lăng không rời, anh nhìn bọn họ không chớp mắt.



Hình bóng tay cầm tay kia, bộ dáng luôn luôn cười đùa kia, mỗi một nụ cười ngọt ngào kia cô đều dành cho hắn.



Giữa lúc này An Gia Khải chợt cảm thấy bản thân mình giống như bị xối nước từ trên đầu xuống vậy. Anh tự hành hạ mình đã biết bao nhiều ngày vì nhớ cô, lại chợt nhớ ra rằng, đúng là cho tới bây giờ trong lòng cô vẫn không hề có anh, chỉ có anh Cẩn Hiên của cô, vĩnh viễn không sao xóa nổi bóng dáng anh Cẩn Hiên của cô...



Anh cảm thấy trong ngực thoáng phát sinh sự căng thẳng, hơi thở tựa hồ nóng đến sắp cháy lên... Bọn họ đi đến chỗ ngoặt, nơi ngã tư đường liền biến mất không nhìn thấy nữa. Anh lập tức thở ra một hơi
Cho dù Thân Tống Hạo đã vài lần nghe cô nói như vậy, giờ phút này nét mặt cũng thay đổi, càng ôm chặt lấy cô: “Kiếp sau anh vẫn muốn được cưới em.”



Hoan Nhan cười cười, ánh mắt nhìn anh dí dỏm: “Gả cho anh làm gì nhỉ, để cho anh bắt nạt em à?”



“Vậy thì kiếp sau đổi lại cho em bắt nạt anh…”



“Em cũng không có trái tim tàn nhẫn như thế đâu.”



“Anh biết ngay là em không nỡ mà…”



Thiên Tình đứng ở trên lầu nhìn bộ dáng đằm thắm của ba mẹ, tay không khỏi nắm chặt vào lan can, cô cũng muốn mình có một tình yêu như thế, nhưng nó đang ở nơi nào đây?



********************************



Bốn tháng sau.



“Gia Khải, con cũng đã ba mươi tuổi, cũng nên lấy vợ thôi, mẹ con và ba đều mong chờ được ôm cháu trai, trông mong đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới coi như thấy được một người… Gia Khải, con hãy nghe ba ba nói, kết hôn đi, Ninh Ninh là cô gái tốt, một mình mang bầu như thế phải chịu rất nhiều khổ sở. Con nên lấy nó về nhà, nhà chúng ta không phải là người sống có thành kiến với địa vị xã hội, chỉ cần đây là đứa trẻ của nhà ta là được, ba ba cũng không ý kiến.”



Ba An vừa nói, mẹ An ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, bên cạnh bà Lâm Ninh Ninh ngồi rũ mắt xuống, bộ dạng phục tùng, bụng dưới đã nổi lên khá to, bây giờ cô ta đã mang bầu sáu tháng rồi.



“Gia Khải, khi Ninh Ninh vừa sinh đứa trẻ ra, các con sẽ kết hôn có được hay không? Con gái nhà người ta vì con mà sinh ra đứa nhỏ, dù thế nào con cũng phải chịu trách nhiệm.”



Ba An đã nói như vậy, nhưng An Gia Khải vẫn trầm mặc như cũ.



Mẹ An thấy con mình có thái độ như vậy, không khỏi mở miệng hỏi: “Gia Khải, con thấy thế nào, sao không nói lời nào vậy?”



Sắc mặt của Lâm Ninh Ninh cũng thoáng tái đi, cô khẩn trương đến nỗi trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, cẩn thận đánh giá vẻ mặt An Gia Khải.