Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 471 :
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Sáng sớm, trời còn mịt mù sương, Dật Lan đã rời nhà ra sân bay. Bác Trương được dặn trước đã đánh xe ra ngoài chờ sẵn.
Dật Lan ngước lên ô cửa sổ phòng Thiên Ái khẽ thì thầm lời chào tạm biệt: “Anh đi đây, Ái Ái, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, chờ anh về nhé, nghe không!”
Anh bước lên xe, bác Trương khởi động cho xe chạy về hướng sân bay. Trời nhiều sương thế này, chắc ngày hôm nay sẽ có nắng to...
Không ai biết, khuất sau hòn non bộ của bể cá cảnh, Thiên Ái đã đứng núp ở đó. Cô gái nhỏ rất muốn chạy ra ôm anh Hai như ngày xưa nhưng không hiểu sao chân cứ như bị đóng đinh xuống dưới đất vậy...
Tiếng động cơ xa dần, Thiên Ái thất thểu trở lại phòng của mình. Cô cởi chiếc áo choàng ướt đẫm sương mắc lên giá treo đồ, ngã nhào vào trong chiếc giường lớn khóc nức nở... Không ai hiểu cô, không một ai biết được nỗi đau tràn ngập trong lòng đang vò xé trái tim thiếu nữ nhạy cảm của cô.
Từ thủa nhỏ, cô đã quen với cuộc sống luôn có anh Hai ở bên. Anh Hai giống như một điểm tựa vững chắc để cô dựa dẫm. Bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì, chỉ cần có anh Hai là cô hoàn toàn vững tâm. Anh Hai đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của cô. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh sẽ xa rời cô, không thuộc về cô nữa.
Cuộc sống vô tư của Thiên Ái cứ thế trôi qua cho tới một ngày cô nghe thấy chính miệng anh Hai nói, anh không phải là con đẻ của ba mẹ, có nghĩa rằng, quan hệ giữa anh với cô chỉ là anh nuôi với em gái nuôi mà thôi... Có nghĩa rằng, từ giờ trở đi cô hoàn toàn không thể đòi hỏi anh quan tâm, chăm sóc cô như trước, cũng như anh không có nghĩa vụ phải đáp ứng tất cả những gì mà cô muốn...
Thấy thái độ né tránh của Thiên Ái, Dật Lan chỉ cười khổ, anh không cách nào nói cho cô hiểu tình cảm của mình. Anh nhớ mãi câu nói của cô: “Em không còn là cô bé con học mẫu giáo nữa, anh không cần phải quan tâm đến em như vậy đâu, hãy quan tâm đến bạn gái của anh ấy!”
Thực ra cô chỉ là nói giận dỗi với anh mà thôi, cô rất cần anh, muốn được chia sẻ với anh mọi chuyện của mình. Nhưng cứ nghĩ đến nụ cười tươi tắn của anh ngày xưa vốn chỉ dành riêng cho cô, giờ đây anh đã chia sẻ cho cả người con gái khác là cô lại tức điên, và tất nhiên cô lại lạnh nhạt với anh hơn, càng tránh né anh hơn.
Cô muốn anh chỉ là của riêng cô, cô không chịu được khi thấy anh cười nói thân thiết với các nữ sinh khác. Tính chiếm hữu đối với Dật Lan của cô dường như đã ăn sâu vào máu thịt. Ngày trước cô vẫn cho rằng là vì cô là em út, anh là anh trai lớn, cô nhõng nhẽo với anh là điều đương nhiên. Nhưng từ khi cô biết anh không phải là anh trai ruột thịt của mình, sau phút ngỡ ngàng xen lẫn kinh ngạc ban đầu, một nỗi đau đã hình thành trong trái tim cô. Cô biết cô đã không thể giữ anh cho một mình mình nữa. Anh có quyền tự do của riêng anh...
Cô không thể ngờ, sau khi thân thế của anh được sáng tỏ, anh lại thờ ơ với cô, rồi còn công khai đi chơi với Jenny, nhất là hôm Jenny đến nhà báo tin Dật Lan đoạt giải trong kỳ thi lập trình viên của Công ty Anpha, Jennys vừa vào cửa đã reo lên, ôm lấy Dật Lan, hôn vào má anh nói lời chúc mừng. Nhìn cảnh tượng ấy trái tim cô chợt đau nhói, cảm giác ấy không giống như ngày còn bé cô bị cướp đi thứ đồ chơi mà mình yêu thích. Mặc dù sau đó Dật Lan đã tránh ra, lấy tay lau chỗ Jenny vừa hôn vào, nhưng cô vẫn thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại. Cái cảm giác đau ấy cứ vặn xoắn trong trái tim non trẻ của cô, nó khiến cô thấy hẫng hụt, mất mát nhưng lại không thể định hình được là thế nào...
Đến một ngày Annie khóc lóc kể với cô chuyện bắt gặp cậu bạn trai của mình bắt cá hai tay, cậu ta nói bận việc nên không đi xem phim với Annie và cô em họ Tracy nhân dịp sinh nhật của Tracy, nhưng lại khoác tay một cô bạn gái khác đi xem phim. Annie ôm ngực khóc: “Ái Ái, tim tớ đau lắm, đau xoắn lại, không thở được, hắn nhìn thấy tớ mà như không hề quen biết, vẫn cười nói với bạn gái...”
Thiên Ái sững sờ, cảm giác ấy hình như rất quen thuộc với cô... Lẽ nào, lẽ nào... cô đối với Dật Lan không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em gắn bó với nhau từ nhỏ...