Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 472 :
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Lẽ nào, lẽ nào... cô đối với Dật Lan không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em gắn bó với nhau từ nhỏ... Ý nghĩ này vừa nảy sinh khiến cô hoảng sợ, lập tức gạt ngay ra khỏi đầu. Không phải vậy đâu, nhất định thế, chỉ là do cô đã quá quấn quít với anh Hai nên mới thấy đau lòng mà thôi!
Nhưng... nhưng sao cô lại không thấy có cảm giác ấy với Dật Tuyên hay là với Bác Viễn, một người là anh trai còn một người là bạn trai cùng lớp luôn sẵn sàng giúp đỡ cô khi cô cần.
Vậy thì cô nên hiểu thế nào cho đúng đây nhỉ?
Buổi tối, Hoan Nhan đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, sau đó cánh cửa hé mở , Thiên Ái khẽ khàng hỏi: “Mẹ, con vào được không?”
Hoan Nhan gấp sách lại, đi ra chiếc ghế sopha kê sát vách ngồi xuống, mỉm cười vẫy tay gọi con gái: “Vào đi con, mẹ cũng rảnh rỗi nên ngồi đọc sách một chút thôi.”
Thiên Ái rụt rè ngồi xuống bên mẹ. Cô gái nhỏ ngước nhìn mẹ hồi lâu, mấy lần mấp máy môi mà không sao nói được nên lời.
Hoan Nhan kéo con gái vào lòng đầy âu yếm: “Ái Ái, dạo này con gầy đi rồi đấy, lo lắng việc học là điều tốt, nhưng con cũng phải chú ý để cho mắt nghỉ ngơi nữa. Sao, có việc gì cần mẹ tư vấn con cứ nói!”
Ngập ngừng mãi, cuối cùng Thiên Ái ngước đôi mắt đen láy lên nhìn mẹ: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ chuyện này... tình yêu là gì hả mẹ? Có phải là khi yêu thì trái tim sẽ rất đau hay không? Ngày xưa khi mẹ yêu ba, mẹ có cảm giác ấy không ạ?”
Hoan Nhan chăm chú nhìn con gái: “Con hỏi mẹ điều này, có phải là con đã yêu ai rồi không?”
“Mẹ, mẹ trả lời con đi đã, ngày xưa khi mẹ yêu ba, mẹ có cảm giác tim bị đau không vậy?”
Anh Hai mang đồ điểm tâm đến cho Bác Viễn, sau đó yêu cầu cô tạm dừng giờ học để cho mắt nghỉ ngơi.
Để lại một mình Bác Viễn ở trong phòng mình, cô theo anh đi đến phòng của anh. Bàn tay anh nắm lấy tay cô dắt đi như ngày nào cô còn bé. Cô ước gì anh cứ cầm tay mình mà dắt đi mãi mãi...
Anh chăm chút cho cô, nhưng cô cảm thấy anh đối với cô chỉ đơn giản là sự quan tâm của người anh trai với em gái. Cô giận anh biết bao, cô đã khéo léo nói với anh rằng cô không còn là cô bé con hay khóc nhè năm nào nữa, nhưng anh thì sao, trong mắt anh, cô vĩnh viễn chỉ là cô em gái nhỏ mà thôi.
Anh vậy mà lại còn dặn cô ở nhà phải ngoan ngoãn, phải nghe lời ba mẹ nữa chứ! Chắc anh nghĩ cô là một cô bé con hiếu động nghịch ngợm hay sao? Hừ, đã thế cô cũng không cần anh nữa, mai anh có đi sớm hay đi muộn thế nào cô cũng không cần quan tâm. Bây giờ cô phải chứng tỏ cho anh thấy, không có anh cô vẫn học tốt.
Nhưng khi về phòng cô lại không sao tập trung học được nữa. Cảm giác ấm áp của ngón tay anh khi anh làm mát sa trị liệu nơi mi mắt như vẫn còn đọng lại nơi ấy. Rồi lúc anh vuốt ve mái tóc, cất tiếng nói đầy yêu thương dặn dò cô, cô chỉ muốn lao vào vòm ngực của anh, ôm thật chặt như ngày cô còn nhỏ. Nhưng mà cô lại đứng yên, cố kìm nén cảm xúc, thản nhiên cười nói với anh theo đúng tình cảm của một cô em gái. Cô sợ rằng nếu như cô có biểu hiện khác đi, anh sẽ coi thường cô, bởi trong anh, cô vĩnh viễn chỉ là em gái...
Thiên Ái áy náy nhìn Bác Viễn: “Thực xin lỗi, Bác Viễn, mình đã làm mất thời gian của cậu rồi. Mình cảm thấy rất mệt, chúng ta nghỉ học được không, ngày mai chúng ta lại học tiếp nhé!”
Bác Viễn chỉ cười hiền lành: “Mình biết là cậu không khỏe mà, không sao đâu, ngày mai mình lại đến. Cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mình về đây.”
Tiễn Bác Viễn về, Thiên Ái thấy đầu óc cứ quay cuồng, choáng váng. Thấy thần sắc nhợt nhạt của con gái, Hoan Nhan lo lắng hỏi: “Con ốm sao Ái Ái, mau lên lầu nằm nghỉ đi, lát nữa mẹ sẽ mang đồ ăn lên cho con”.
Sáng hôm sau, khi Dật Lan lên đường, Thiên Ái cũng trở lại phòng mình, bởi ngấm lạnh, cô đã lên cơn sốt. Cả nhà không ai biết nguyên nhân, chỉ đoán rằng thể lực của cô vốn đã yếu ớt, nay do lo lắng học hành quá độ nên mới đổ bệnh. Cũng may, chỉ sau ba ngày cơn sốt đã lui, Thiên Ái lại trở về nhịp điệu học hành của mình. Chỉ có điều, cô ít nói hơn và kết quả học tập của cô đã tiến bộ rõ rệt. Cô kết thúc năm học với kết quả đạt loại giỏi.