Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 2 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Trong phòng làm việc bảo mật của gia đình..



Ông Tân Đồ nói với trợ lý



- dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng ở gần bãi biển phía Đông thế nào rồi...?



- vẫn còn một số vấn đề nhỏ thưa ngài.. người dân quanh đấy một số nhà, người ta không đồng ý ký vào bản bán đất..



- sao vậy? Chúng chê ít tiền sao? Nếu là ít tiền thì có thể cho thêm..



- một số hộ dân nói đây là đất của tổ tiên nhà họ..họ không thể bán..



- trên đời này chẳng có gì k giải quyết được bằng tiền.. nếu không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất rất nhiều tiền.. những người nói không thể bán đó, thực ra chúng là lũ tham vọng, chúng muốn được nhiều hơn thế..hiểu chứ?



Trợ lý kính cần cúi đầu..



- tôi hiểu rồi thưa ngài..



- cậu có thể lui ra ngoài và gọi Vũ Hàn vào phòng làm việc của tôi.



- cậu Vũ Hàn ạ.. cậu ấy đi tới bãi biển phía Đông rồi thưa Ngài..

Advertisement / Quảng cáo



Ông ngước mắt nhìn lên rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, những cơn mưa phùn hoà cùng những cơn gió rét..



- bãi biển phía Đông? Nó ra đó làm gì? Có vệ sỹ nào đi cùng không?



- điều này tôi không rõ.. nghe bảo cậu ấy đi kiểm tra mặt bằng.. chủ tịch, ngài cũng hiểu tính khí cậu Vũ Hàn rồi mà.. việc gì cậu ấy thích cậu ấy phải làm ngay lập tức..



Ông gật đầu thở dài..



- thằng bé đó bao năm rồi vẫn vậy...



- vậy tôi xin lui ra..



Ở phòng đối diện phòng làm việc của ông, Tử Hạ ngồi đọc báo trong phòng..



- cốc.. cốc.. mẹ đây Tử Hạ.. mẹ vào được không?



- mẹ vào đi..



Bà hai mỉm cười bước vào nhìn cậu con trai, sau những tháng ngày dạy dỗ và khuyên bảo, cuối cùng cậu con trai ương bướng của bà cũng chịu đọc báo và xem tình hình tin tức về công ty nói riêng và thị trường nói chung..



- Tử Hạ.. mẹ mới đi shopping, thấy chiếc áo choàng này khá hợp với con nên mẹ có mua cho con.. không biết con có thích không?


- đúng là dân trí thấp nên cái gì cũng có hạn..



- vậy chúng ta về thành phố chứ Thiếu gia?



- các cậu về trước đi.. tôi muốn yên một mình..



- như vậy sao được ạ..



- tôi bảo thế nào thì cứ làm theo vậy đi.. nếu k muốn mất việc thì đừng nhiều lời..



- vậy thiếu gia cẩn thận..



Anh im lặng lái xe đi thẳng về phía trước, chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà cấp 4 nhỏ.. anh đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà kia, chính là nơi xảy ra vụ tai nạn của mẹ anh..và đây, chính là quê hương của mẹ anh sinh ra.. anh nhớ ngày hôm đó cũng là ngày gió rét, bàn tay mẹ nắm tay anh đi trên bờ cát trắng..



- con trai.. con thấy biển có đẹp không?



- đẹp ạ...

Advertisement / Quảng cáo



- mẹ yêu biển, mẹ yêu nơi mẹ sinh ra.. mẹ không xuất thân đài các cao xa, nhưng mẹ tự hào mẹ là người con của đất biển..



- mẹ ơi... tại sao nơi đây chưa có nhiều nhà tầng vậy mẹ?



- vì nơi đây là vùng nông thôn chưa phát triển nhiều như thành phố con ở... nhưng nếu có một điều ước, mẹ mong mai sau mẹ sẽ có một dự án nào đó để giúp quê hương mẹ trở nên khá giả hơn, để người dân thoát khỏi cảnh đói nghèo như hiện tại..



Nói rồi bà xoa đầu con trai..



- nếu cuộc đời mẹ k thực hiện được nguyện vọng này thì con nhất định phải học thật giỏi để tương lai giúp mẹ thực hiện ước mơ con nhé..



- dạ.. mẹ yên tâm, Vũ Hàn nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng...



- vậy giờ hai mẹ con mình về thôi nhé..



Bà mỉm cười nắm tay Vũ Hàn qua đường, từ đằng xa một chiếc ô tô lao tới, bà nhanh tay hất mạnh cậu ra chỗ khác.. và rồi cậu bé 5 tuổi khi ấy đã chứng kiến người mẹ mình thương yêu nhất trên đời ra đi trước mặt mình, khắp người mẹ bầm dập quanh một vũng máu... cậu bé run sợ gào thét tên mẹ trong vô vọng, thần chết đã mang mẹ ra đi mãi mãi..



Nghĩ tới đây, anh lại rơi nước mắt.. nỗi đau đó ám ảnh trong mỗi giấc ngủ..



- mẹ.. ước mơ và tâm nguyện của mẹ.. con nhất định sẽ hoàn thành..



Bất giác anh mở cánh cửa xe nước xuống.. trong ngôi nhà cấp 4 nhỏ kia, chính là nơi mẹ anh đã từng nắm xuống.. bao năm qua, khung cảnh đã thay đổi rất nhiều, nhưng nỗi đau vẫn còn mãi.. anh chưa từng một lần dám đối mặt với quá khứ đau buồn đó.. nhưng hôm nay, anh cố gắng run run đôi bàn chân bước xuống xe đi thẳng về căn nhà cấp 4.. trong ánh đèn vàng ngoài ô cửa sổ, anh nhìn thấy một cô gái thoạt nhìn có vẻ giống Thanh Mai.. cô gái run run ngồi trong một góc nhà, bàn tay búp măng của cô gái đã trở nên se sắt, những đường gân tím xanh cứ thế hằn trên làn da trắng tái khiến cho ai đó nhìn vào cũng phải xót xa..



Truyện mới nên em rất mong mọi người tương tác và chia sẻ giúp em..