Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Trong cơn giá rét, tôi như đang nghe được tiếng bước chân của ai đó đang đến gần.. tiếng cộp cộp của đôi giày giống như tiếng giày của anh Phong vậy... Bất giác trong suy nghĩ, tôi đã gọi tên anh..



- anh Phong.. có phải là anh không?



..Không có một ai lên tiếng..



- anh Phong.. có phải anh không? Sao anh im lặng vậy?



... không ai trả lời...



Không gian bắt đầu trở nên yên ắng lạ thường, có lẽ mưa cũng ngớt dần đi.. nhưng buốt giá vẫn bao chùm khắp căn phòng, đôi môi tôi run run cầm cập vào nhau, khắp cơ thể lạnh buốt thấu tâm hồn..tôi mặc chiếc áo len mỏng, quần thun đơn giản.. chân trần, hai bàn tay vò chặt vào nhau..



- lạnh... lạnh...



Vũ Hàn đứng nhìn qua ô cửa sổ, đôi mắt chim ưng nhíu lại nhìn cô mỗi lúc có vẻ lạnh hơn, cơ thể run lên rõ mồn một, đôi môi đỏ mọng cũng trở nên tím tái... anh liếc nhìn xuống bộ quần áo cô đang mặc, có vẻ đã quá cũ..chứng kiến cảnh này, trái tim sắt đá cũng phải đem lòng thương xót..ở cái xã hội hiện đại bây giờ, anh không ngờ đâu đó vẫn còn tồn tại những con người nghèo khổ đến vậy..



Oạch.. oạch..!



Tiếng động vang lên khiến anh giật mình, cô gái nhỏ nhắn kia đang nằm sát đống lửa, chỉ cần tiến lên một tí thôi là mái tóc dài óng ả kia có thể bị cháy rụi...



- đừng.. đừng tiến thêm nữa..



Tôi nghe được tiếng hét của một người đàn ông lạ nào đó, nằm bên đống lửa tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, nhưng tôi mệt rồi, khắp cơ thể tôi run lên bần bật..tôi lạnh, tôi cần có mẹ.. tôi thèm khát hơi ấm của mẹ..



Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức tôi dậy...



Mẹ: sáng bảnh mắt ra rồi mà mày còn không dậy đi thôi..



- mẹ.. mẹ về khi nào vậy?



- 4 giờ sáng nay...mà tao đã bảo mày thế nào rồi mà mày vẫn không chịu nghe lời tao hả? Tao đã nói mày chấm dứt quan hệ với thằng Phong đi, tại sao đêm qua mày lại qua đêm cùng nó.. con gái con đứa chả biết giữ mình gì cả..giờ chữa ễnh ra đấy, mù thì làm sao nuôi được con..



- mẹ... con biết mẹ không thích con chơi với anh Phong nhưng xin mẹ đừng đặt điều vậy chứ? Mà đêm qua ( nói đến đây tôi mới nhớ ra, rõ ràng tôi nhớ mình lạnh quá nên đã ngất bên Đống lửa ở trong bếp cơ mà)



- chúng mày ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép chứ ( nói rồi bà vất chiếc áo choàng vào người tôi)



- gì đây mẹ?



- áo choàng của thằng Phong đắp lên người mày chứ ai? Mà coi bộ thằng đó dạo này kiếm ăn tốt hay sao mà có chiếc áo choàng đẹp thật.. chắc đắt tiền lắm..



- áo choàng? Áo choàng của ai hả mẹ?



- mày đừng giả ngơ nữa đi..



- mẹ bế con lên giường hả mẹ?



- mày khùng hả? Sáng nay tao về, cửa nhà thì không đóng, mày nằm trên giường với chiếc khăn đắp trên trán, áo choàng này đắp lên người mày, chiếc chăn mỏng đắp lên trên..mày đừng nói với tao mày không nhớ gì nhá..



Tôi sững sờ vò đầu gục mặt xuống chiếc áo choàng.. tôi khẳng định chắc chắn đây không phải chiếc áo choàng của anh Phong, vì tôi nhớ hương nước hoa trên áo không phải mùi hương anh Phong hay dùng.. vậy rốt cuộc nó là của ai..



Mẹ:



- tao hỏi thật mày với nó đã qua lại chưa đấy? Nếu có để tao đi mua thuốc tránh thai cho, không mai mốt chửa ra đấy tao lại đi hầu cả hai mẹ con mày.. chắc tao chết sớm quá..



- mẹ.. mẹ có phải mẹ con không đấy..



- tao cũng mong tao không phải mẹ mày..Advertisement / Quảng cáo



Nói rồi bà lại lọc cọc dắt xe đi..



- tao nấu cháo cho mày rồi đấy.. tự lấy mà ăn, dạo này thịt thà tăng giá, tao làm cũng chả đủ tiền nuôi mày ăn thịt 3 bữa đâu..



- mẹ không định ăn sáng rồi nghỉ ngơi sao?



- khách gọi tao phải đi.. tranh thủ.



Bà vừa dắt xe đi khỏi thì từ đâu có tiếng người phụ nữ hung dữ xông thẳng vào nhà..



- con ranh kia..đây phải nhà con Tuyên không ( tuyên là tên mẹ tôi)



- cô tìm mẹ cháu có chuyện gì?



- à thì ra mày là con của con đĩ già kia..mau gọi con mẹ mày ra đây..



- mẹ cháu không có nhà..



Bà ta nói với người đàn ông bên cạnh..



- con đĩ đó không có nhà.. sao giờ..?



- không có con mẹ thì xử con con làm bài học cảnh cáo..



Bà ta gật đầu..



- lôi con đó ra đường đi..



Hai người đàn ông tiến tới lôi mạnh cánh tay tôi tiến về phía cửa..



- các người là ai? Bỏ tôi ra..



- tao là vợ của người đàn ông mà đang ăn nằm với con mẹ mày.. tao không gặp được con mẹ mày tao không cam tâm..
- tôi muốn con gái bà..



Tôi quay qua trái nhìn anh ta, đây không phải giọng của Tử Hạ.. đôi tay tôi rút khỏi tay anh ta..



- anh là?



Anh ta nắm chặt tay tôi, ghì mạnh xuống..



Mẹ tôi cười lớn..



- cậu nói cậu muốn con mù này.. cậu rảnh nhỉ?



- làm ơn bà có thể ăn nói lịch sự hơn được không? Cô ấy mù thì cũng là do bà sinh ra..



- nhưng tôi lại không mong có nó..



- tại sao bà lại sinh ra cô ấy, đã sinh ra rồi thì phải có trách nhiệm với đứa con mình dứt ruột đẻ ra..



- trách nhiệm.. cậu có quyền gì lên tiếng ở đây, cậu đừng tưởng cậu giàu là muốn nói gì thì nói nhé.. trách nhiệm của tôi sao? Tôi cũng đã nuôi nó lên người rồi đấy..



- bà thật sự k hiểu tôi đang nói gì sao? Nuôi theo kiểu như bà thì người mẹ bị điên cũng có thể nuôi được.. bà nuôi theo kiểu đêm mưa giá rét bà để con gái một mình ở góc nhà tới ngất đi sao? Bà để con gái mù của mình ngày đêm trong căn phòng cô quạnh, thậm chí để người ta đến đánh ghen với con gái mình chỉ vì bà ngủ với chồng người ta...ấy vậy mà cô ấy vẫn có thể tự hào trước mặt bao nhiêu người vì được làm con gái bà.. còn với riêng tôi, tôi thật sự ghê tởm khi có người mẹ như bà..



Nghe đến đây, mắt bà có chút đỏ ở khoé mắt, bà liếc sang nhìn cô.. nhưng nhanh chóng lại lấy được sự bình tĩnh..



- thì sao? Cậu nói điều này để làm gì.. tôi không làm vậy thì lấy cái gì để đổ vào lỗ mồm nó.. hằng ngày nó hít không khí để sống à?



- bà chỉ đang bao biện cho sự ích kỷ của mình mà thôi.. người như bà, không xứng để nói chuyện với tôi...



Tôi rơi nước mắt..



- đừng.. anh đừng nói nữa.. tôi không biết anh là ai? Sao lại có thể biết những điều này, nhưng tôi xin anh, xin anh đừng nói mẹ tôi như vậy..



Anh liếc mắt nhìn thẳng bà..Advertisement / Quảng cáo



- bà nghe thấy cô ấy nói gì chưa? Còn cô nữa. Trên đời này tôi k thấy ai điên như cô..



Dứt lời anh quay mặt bước đi, tiến thẳng vào trong ô tô..



Lái xe cũng cảm thấy khó hiểu vì trước giờ đại thiếu gia không mấy bận tâm tới những chuyên như vậy..



Anh rút điện thoại ra nói với thư ký..



- cậu đến đặt vấn đề mua mảnh đất của hộ dân còn lại, ngay lập tức cho tôi..



- dạ.. tôi tới ngay..



Tử hạ đứng bên cạnh thư ký..



- sao vậy?



- tôi đến mua đất của hộ dân còn lại..



- anh ấy quyết định mua sao?



- nhị thiếu gia.. cậu cũng biết tính đại thiếu gia rồi mà..



Tử Hạ thở dài rồi chợt nhớ đến cuộc hẹn đón Thanh Mai.. ngày mai là ngày sinh nhật Vũ Hàn nên cô muốn đến chỗ anh làm việc để bên anh trong ngày quan trọng..cô k nói cho Vũ Hàn biết trước để gây bất ngờ với anh..



Tử Hạ rút điện thoại ra gọi cho Thanh mai..



Cuộc gọi liên tiếp đổ chuông nhưng không ai bắt máy..



Đến cuộc thứ 6.. một giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng k phải là Thanh mai..



- alo.. xin chào.. bạn là người có quan hệ thế nào với số điện thoại này?



- tôi.. tôi là bạn cô ấy.. cho hỏi cô là ai vậy?



- chúng tôi đang nghe điện thoại từ bệnh viện thành phố.. chủ nhân số điện thoại này đang nằm trong phòng cấp cứu.. chúng tôi có liên lạc với người nhà nhưng không ai nghe máy.. làm ơn anh thông báo với người nhà cô ấy giúp tôi..



Giọng nói Tử Hạ run run..



- cấp cứu.. cô ấy làm sao phải cấp cứu..



- nạn nhân bị tai nạn xe khoảng 30p trước nhé..



Rơi chiếc điện thoại xuống sàn, Tử Hạ loạng choạng từng bước chân chạy nhanh ra chiếc ô tô trước cửa..



Vệ sỹ:



- thiếu gia sao vậy?



- mau.. mau trở tôi lên bệnh viện thành phố.. mau lên.. còn cậu, nói với anh Vũ Hàn, Thanh Mai đang gặp nạn.. nhanh..



- dạ.. chúng tôi đi ngay đây..



Tử Hạ run run rơi nước mắt..



- làm ơn.. xin đừng có chuyện gì xảy ra với người con gái ấy..