Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Vũ Hàn ngồi một mình ở góc nhà trong căn phòng tối.. còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần đau buồn anh đều lặng lẽ thu mình trong một góc nhỏ.. và khi đã trưởng thành, anh vẫn làm vậy để thu mình trong nỗi sợ và cô đơn..mới mấy ngày trôi qua, khuôn mặt anh tiền tuỵ trông thấy.. những kỷ niệm khi xưa vẫn cứ hiện về trong trái tim anh khiến anh dằn vặt trong nỗi nhớ..



Tử Hạ ngồi gục mắt xuống bàn.. mẹ cậu vỗ vai con trai..



- Tử Hạ..



- mẹ để con một mình có được không?



- con đinh như vậy đến bao giờ? Con nhìn con xem bây giờ con có ra hồn người không?



- thế mẹ bảo con phải làm sao?



- mạnh mẽ lên.. nhân lúc thằng Vũ Hàn đang suy sụp, hãy mạnh mẽ lên để chứng tỏ với các cổ đông, với cha con rằng con k hề bất tài vô dụng..



Anh đứng dậy xỏ tay túi quần..



- giờ này mẹ còn nghĩ được như vậy?



- ơ hay.. mày giống ai mà mày k biết tính toán thế hả?



Anh thở dài rồi bước khỏi căn phòng, tiến thẳng về phòng Vũ Hàn..



- cốc.. cốc...! Vũ Hàn.. anh có trong đó không?



- không trả lời..



- em biết anh đang ở trong đó mà.. làm ơn nói chuyện với em một lát được không? Em có chuyện muốn nói.



- không trả lời..



- Vũ Hàn..



Cánh cửa phòng mở ra..khuôn mặt Vũ Hàn mệt mỏi.



- có chuyện gì?



- em có nghe qua về việc hiến tặng giác mạc của Thanh Mai..liệu em có thể xin để hiến tặng một người được không?



Vũ Hàn nhíu mày nhìn Tử Hạ..Advertisement / Quảng cáo



- cậu về đi.. nói chuyện sau đi..



- anh chưa trả lời em mà..



Anh đóng mạnh căn phòng lại..anh nhớ đến cuộc nói chuyện với bác sỹ 3 ngày trước..



- tôi muốn hiến tặng giác mạc cho cô gái tên Dương Thu Huyền.. bao nhiêu chi phí điều trị tôi sẽ thanh toán hết.



- chẳng phải có người nhà bệnh nhân đến xin cậu rồi hay sao?



- tôi đã không đồng ý..



- còn trái tim..



- trái tim ông cứ tìm được bệnh nhân thích hợp thì hiến tặng.. chỉ cần cho tôi biết rõ lý lịch người đó là được rồi..



- dạ.. anh cứ yên tâm.. cảm ơn anh, cảm ơn gia đình..



Vào một buổi chiều hoàng hôn trên biển, tôi đang ngồi đan khăn trước cửa nhà thì nhận được tin từ bệnh viện thông báo tới, họ có nói có chương trình hiến tặng giác mạc cho người nghèo khó như tôi.. mọi chi phí bệnh viện sẽ chi trả..khỏi nói tôi hạnh phúc biết nhường nào.. có phải tôi sắp nhìn thấy ánh sáng, có phải tôi sẽ giống như bao người khác.. cả đêm đó, gần như tôi đã mất ngủ vì quá đỗi hạnh phúc..



Mẹ:



- ngày mai mày tới bệnh viện phải không?
Đứng trước cửa nhà, một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa nhà tôi..giọng nói ấy, khuôn mặt kia chính là anh Phong.. Phong nhìn thấy tôi,anh vui mừng ôm Chầm lấy tôi..



- Huyền.. đúng là em rồi.. em đã đi đâu và làm gì vậy? Có biết anh tìm em trong mấy ngày qua không?



- anh Phong.. anh về khi nào vậy?



- anh nhớ em quá lên về nè..mà mắt em?



- em được chữa mắt rồi anh ơi..



- thật không? Ai chữa cho em vậy Huyền?



- em được nhà tài trợ..



- thật tốt quá..



Từ đằng xa tiếng quát của mẹ Phong..



- chúng mày đang làm gì thế?



- mẹ..Advertisement / Quảng cáo



Tôi cúi đầu chào mẹ anh..



- con chào bác..



Bà lườm tôi..



- không dám..nhưng tôi xin cô đừng đến ăn vạ với con trai tôi nữa..hãy để nó lấy vợ sinh cô được chứ?



- kìa mẹ.. Huyền bây giờ mắt đã sáng rồi..



- nhưng mẹ mày k muốn làm thông gia với gái đĩ..



- cô.. xin cô đừng nặng lời như vậy.



- tao nói gì sai sao?



- mẹ..!



- còn mày nữa.. làm con gái nhà người ta chữa ễnh ra rồi mà k chịu trách nhiệm, còn vương vấn đến con mù này sao?



Tôi bất ngờ quay qua nhìn Phong.



- chuyện này là sao anh Phong..



Phong nắm lấy tay tôi..



- huyền.. nghe anh nói, anh thực sự không yêu cô ta, người anh yêu là em.. Vì ham muốn bản thân nên anh đã lỡ...cô ta gài anh..



Tôi rút tay mình ra khỏi tay Phong..



- anh đừng nói nữa, là thằng đàn ông, xin anh dám làm thì dám nhận.. hãy lo cho cuộc sống mẹ con cô ấy thật tốt.. cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng tôi k yêu anh..



- không.. anh k tin em k yêu anh..anh không tin..



Vũ Hàn trong chiếc ô tô tiến lại gần..



- mày không tin thì cũng phải tin..



Tôi quay ra bất ngờ khi thấy anh ta, người đàn ông tôi gặp ở viện ngày hôm qua..