Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 6 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Vũ Hàn tay xỏ túi quần tây, bước đến bên cạnh tôi đứng đối diện với Phong và mẹ Phong..



Phong:



- mày là thằng nào mà có quyền lên tiếng ở đây..



Vũ Hàn nhếch môi cười khinh Phong một cái.



- tao không nhất thiết phải trả lời mày, và mày cũng không bao giờ đủ tư cách để nói chuyện với tao..



Mẹ phong:



- thằng kia.. mày thối mồm à mà dám nói vậy với con trai tao..ăn mặc thì lịch sự đấy nhưng chẳng biết là đồ thật hay giả nữa..



Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta..



- anh là ai?



Anh ta không trả lời tôi..



Phong:



- mày khôn hồn thì cút khỏi mắt tao trước khi tao điên..



Mẹ Phong:



- chuyện của nhà nó mày quan tâm làm gì.. về nhà cho mẹ..



- nhưng con yêu Huyền..



- mày mất trí rồi hả con? Mày làm con gái nhà người ta chửa, bây giờ mày muốn lấy con mù này, nhà người ta kiện một cái là bố mày khỏi làm bí thư xã luôn đấy con..



Tôi:



- anh Phong.. anh về đi, tôi với anh từ nay coi như không hề quen biết..



Phong nắm lấy tay tôi.



- Huyền.. anh yêu em, em không thể phủ nhận tình cảm bao năm tháng qua của anh dành cho em.. em cũng có tình cảm với anh mà phải không? Hay là em vì hắn mà bỏ anh, hay là bây giờ mắt em sáng rồi em không cần anh nữa..



- anh Phong!!anh không hiểu vấn đề ở đây là gì à? Có người cần anh hơn tôi..



- nhưng anh cần em..



Tôi nhận thấy người đàn ông đang đứng trước mặt tôi quả thực quá ngang bướng, tôi liếc mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tôi bất ngờ kéo lấy tay anh ta..



- xin lỗi anh, đây mới là người đàn ông tôi yêu..



Vũ Hàn bất ngờ nhìn tôi..liếc mắt nhìn Phong, chẳng hiểu lý do là gì nhưng anh ta đã đồng ý nắm chặt lấy tay tôi, cùng tôi đóng một màn kịch yêu thương thắm thiết..



- mày có điếc cũng nên nghe cho kỹ lời cô ấy vừa nói..

Advertisement / Quảng cáo



- Huyền.. vậy là cuối cùng em bỏ anh để đi theo hắn ta..vì gì? Vì nó nhiều tiền hả? Em đợi đấy, mai sau tôi nhất định sẽ thành đạt để em phải hối hận..



Mẹ Phong kéo tay Phong đi khỏi..



- đi thôi, đứng đó để mà xấu hổ hả..



Trước khi đi bà không quên nở ra một nụ cười mỉa mai khi nhìn tôi..



Bóng dáng Phong và mẹ khuất dần trên con đường làng xóm nhỏ.. vậy là từ nay, bên cạnh tôi sẽ không còn một người nào yêu thương, bảo vệ tôi như lúc trước nữa..



Vũ Hàn rút mạnh tay ra khỏi tay tôi, anh ta không quên rút trong túi ra chiếc khăn trắng lau tay.. hành động đó của anh ta khiến tôi cảm giác mình như bị xúc phạm..nhưng dù sao cũng là do tôi chủ động nắm lấy tay anh ta cơ mà..



- tôi xin lỗi đã làm phiền anh..nhưng hình như chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?



- thật ngu ngốc..



- gì chứ?



Anh ta không nói gì rồi kéo tay tôi đến cửa xe ô tô.



- vào đi..



- sao tôi phải vào?



- tôi nói cô vào thì cô cứ vào đi..



- này anh.. anh bị vô duyên hay thần kinh có vấn đề, tôi k quen, k biết anh.. mắc mớ gì tôi phải vào xe anh..nhỡ đâu anh bắt cóc tôi thì sao?



- cô nhìn đi..(mắt đưa về phía nhà tôi, có khoảng 5-6 người mặc quần áo công trường,và một máy xúc đang tiến lại gần)



- bọn họ định làm gì thế kia? Này.. dừng tay lại..
Tôi được bà dẫn đi đến một căn phòng chừng 25m2, dù chỉ là phòng của người giúp việc thôi nhưng nội thất cũng vô cùng sang trọng.. mọi đồ vật đều được gấp gọn gàng..



Một người vệ sỹ của anh ta gõ cửa và xách vali vào phòng.



- thiếu gia nói đây là đồ của cô..



- đồ của tôi sao?



- cô kiểm tra xem thiếu thứ gì thì báo..



- cảm ơn anh..



Bà quản gia:



- lát cô sang phòng thử đồ để nhân viên may sẽ may đồng phục cho vừa số đo cơ thể cô..



- dạ...cháu biết rồi ạ..



- vậy tôi đi ra ngoài trước..có điều gì không hiểu thì cứ hỏi.. mà phải rồi, tuyệt đối không được ra khu phòng đằng sau đâu nhé, đó là nơi làm việc của đại thiếu gia, cậu ấy rất ghét ai trong lúc làm việc mà có người làm phiền..



- bà ơi, cháu tưởng thiếu gia nói cháu dọn dẹp phòng làm việc và phòng ngủ của cậu ấy..



- phòng làm việc đó khác.. cô cứ hiểu đó là cấm địa của người làm chúng ta là được..



- vâng bà..



Bà quản gia rời khỏi, tôi cất quần áo vào tủ rồi đi sang phòng thử đồ..

Advertisement / Quảng cáo



Chị cắt may ban đầu nhìn thấy tôi, có chút giật mình.



- tiểu thư Thanh Mai..



Tôi ngó trước ngó sau..



- dạ chào chị.. em là người mới đến đây làm ạ.. cô quản gia nói em qua phòng để chị may đồng phục giúp..



- vậy hả? Ban đầu nhìn em chị tưởng tiểu thư Thanh Mai..chị quên mất là tiểu thư ấy mất rồi..



- tiểu thư ấy là ai vậy chị?



- là vị hôn thê của đại thiếu gia em ạ....



- là hôn thê của Vũ Hàn ấy hả chị?



Chị ôm mồm tôi lại..



- ấy chết.. đừng tuỳ tiện gọi tên đại thiếu gia như thế, cô quản gia nghe được sẽ phạt chết..



- em quên mất.. mà chị tên là gì?



- chị là Ngọc..còn em?



- em là Dương Thu Huyền..mà chị Ngọc cũng là người Việt Nam hả?



- tất cả người làm trong nhà này đều là người Việt Nam em ạ..



- mà chị làm ở đây lâu chưa?



- chị làm được 7 năm rồi em..



Chị vừa đo số đo 3 vòng của tôi, vừa nói chuyện rất thân thiết như là quen nhau tự bao giờ...



- hình như em thấy ở căn nhà này có mỗi chị là dễ gần nhất..



- nội quy của căn nhà này là vậy mà em..bà quản gia tuy nghiêm khắc nhưng bà ấy rất tốt..mà em được ai dẫn sang đây?



- vũ Hàn.. à quên.. đại thiếu gia ạ..



Chị tròn xoe mắt nhìn tôi..



- đại thiếu gia sao? Có bao giờ cậu ấy quan tâm tới mấy việc như này đâu.. nếu như vậy chắc em là cô gái thứ 2 cậu ấy tiếp xúc đó..



- nói đúng hơn em là cuộc mua bán của anh ta và mẹ em ( giọng tôi buồn xuống)



Vũ Hàn đứng trên tầng 2 ngoài ban công, anh nhìn thẳng sang phòng may đồ... rốt cuộc anh đang quan tâm cô vì đôi mắt người anh yêu hay là một cảm giác nào đó khó nói thành lời..



Ngày thứ 2 tại Singarbo..



Reng..reng.. tiếng chuông báo thức điểm 5 giờ sáng.. vì là mùa đông nên bầu trời vẫn còn rất tối, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên tôi bắt đầu công việc nên không thể để sai xót cho được.. tôi có thói quen mỗi khi thức dậy sẽ tập thể dục buổi sáng..tôi khoác chiếc áo choàng nhẹ rồi bước ra ngoài công viên trước nhà... vừa bước chân ra khỏi căn phòng, một người đàn ông cao lớn ngã gục vào vai tôi khiến tôi loạng choạng lùi lại vài bước đằng sau đập cốp đầu vào cánh cửa..khắp cơ thể anh ta toàn mùi rượu nồng nặc...và người đó không ai khác chính là Vũ Hàn..



- đừng rời xa tôi, tôi xin em đừng rời xa tôi.. nếu trên đời này có sự đánh đổi một thứ để được thứ mình muốn, tôi nguyện đánh đổi tất cả những gì tôi có để mang em trở lại..