Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 53 :
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Bà lắp bắp nghĩ lại khoảng thời gian đầu gặp ông, đúng thật là bà đã từng nói con gái bà chết rồi, nhưng lời nói khi đó là trong lúc cảm xúc bà không được ổn định.. còn giờ đây, sau một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để bà nhận ra rằng bà đã sai, đã quá sai.. người ta nói đứa con chính là khúc ruột, giọt máu chảy trong mỗi người cha, người mẹ.. vậy mà bà, trong suốt mười bảy năm trời sống trong hận thù, bà đã quên mất trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm mẹ, bà đánh mất luôn cả tình yêu thương dành cho đứa con gái vô tội của mình..nói gì thì nói có lẽ từ nay cho đến hết cuộc đời bà sẽ không thể nào tha thứ được cho chính bản thân mình....mười bảy năm trời, khoảng thời gian để con người ta có những ký ức và tuổi thơ tươi đẹp...vậy mà bà, chính bà đã tự mình vùi dập tuổi thơ tươi đẹp ấy của con gái..bà biết, bà hiểu con gái mình vốn là người có trái tim nhân hậu, chắc hẳn con bé sẽ tha thứ cho bà thôi, nhưng dù có tha thứ thì bà vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình... bà rơi nước mắt trong nghẹn ngào
“ Huyền à, từ nay về sau, con chính là nguồn động lực để mẹ sống tốt hơn “
Ở đầu dây bên kia, ông Vương hồi hộp chờ đợi câu trả lời..
- bà.. bà còn đó không?
Bà giật mình nghe tiếng trong điện thoại vọng ra rồi mới nhớ mình đang nghe điện thoại..bà vội vàng trả lời:
- tôi.. tôi đây..
- bà ổn chứ?
- tôi ổn...
- vậy đứa con gái mà bà nói, là con gái bà sinh ra sao?
- thành thật xin lỗi ông, tôi đã nói dối ông rằng con bé chết rồi, vì khi đó có quá nhiều chuyện xảy ra..quả thực.. con bé chưa chết, nó vẫn đang sống ở trên đời.. tôi sai rồi, sai thật rồi.. bây giờ tôi chỉ cầu xin ông, nếu có thể ông tìm con bé giúp tôi được không? Hai mẹ con tôi nguyện làm trâu ngựa cả đời để báo đáp lòng tốt của ông..
- con bé.. con bé vẫn sống sao? ( ông run run hỏi)
- phải.. con bé vẫn sống...
Nghe đến đây ông rơi nước mắt, đôi tay run run cầm lấy chiếc điện thoại tém nữa thì rơi xuống sàn..
- bà vẫn đang ơ sân bay chứ?
- ừ..
- cứ đứng yên đó, tôi tới giờ..
Ông vội vàng tắt điện thoại rồi quay qua nói với thư ký.
- đi lấy xe cho tôi..
- dạ chủ tịch..
Ông bước chân ra đến cửa thì vợ ông đi tới..
- mình định đi đâu sao?
- tôi đi có việc..
- việc gì vậy? Việc liên quan đến con gái mình không?
- việc công ty nên không phải việc của bà..
Ông vội vàng bước đi, bà nhăn mặt nhìn theo..
- ơ hay cái ông này..việc con gái mình thì không lo. suốt ngày công việc, công việc..
Lão phu nhân đứng đó một đoạn không xa nghe thấy bà lẩm bẩm bèn chống gậy đi tới.
- hai mẹ con cô tốt nhất nên dẹp hết ý định tái hợp với nhà bên đó đi..
- mẹ.. mẹ cũng hiểu cháu gái mẹ mà..
- thiên hạ thiếu gì trai trẻ..
- nhưng không ai hoàn hảo như Vũ Hàn.. mẹ tưởng lọt vào mắt xanh cháu gái mẹ dễ lắm à?
- dẹp.. dẹp hết đi trước khi tôi điên lên..
- kìa mẹ...
- Vũ Hàn..!
- thôi ăn cháo nhá, anh đút cho em ăn..
Tôi gật đầu ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, quả thực ăn để cho anh vui lòng thôi chứ miệng đắng ngắt không muốn ăn đâu mà..
Ăn xong tô cháo, tôi quay qua nói với anh..
- Vũ Hàn..chúng ta ra ngoài công viên bệnh viện lúc đi anh.. ở trong này em ngửi mùi thuốc sát trùng mà thấy ngột ngạt quá..
- được.. vậy để anh cõng em..
- không.. em muốn em tự đi, vì em đi được mà..
- vậy để anh dìu em..
- ok...( tôi cười tươi)
Ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây đại thụ trong khuôn viên xanh, sạch, đẹp của bệnh viện.. ở giữa còn có đài phun nước tạo cho người ta cảm giác thật gần gũi và thấy tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều...tôi tựa đầu vào vai anh dưới ánh nắng mặt trời của ngày cuối đông và cũng là ngày cuối cùng của năm.. hai bàn tay xiết chặt vào nhau không muốn rời.. cả không gian, thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc bình yên đến lạ thường..
Hôm nay là ngày 30 tết, tự nhiên trong lòng thèm lắm cái cảm giác được đón tết trên quê hương, thèm lắm hương vị đồng quê ngày tết.. ngoài kia người ta đang tấp nập đón tết, còn với tôi, cả thế giới thu gọn bằng một chàng trai có trái tim đầy ấm áp..
Vũ Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi..
- chúng ta chơi một trò chơi chứ?
Tôi ngước mắt lên nhìn anh..
- trò chơi sao?
Anh cười tươi..
- phải.. trò chơi đoán suy nghĩ của nhau..
- luật chơi là gì?
- em đoán suy nghĩ của anh và anh đoán suy nghĩ của em..
- nếu thắng thì sao và nếu thua thì sao?
- nếu thua thì phải làm theo tâm nguyện của người thắng..
- nếu cả hai hoà nhau..
- thì không phải bàn, đó chính là cặp đôi trời sinh, đã là cặp đôi trời sinh thì không được làm trái ý trời.. em dám chơi chứ?
Tôi nhìn Vũ Hàn rồi cười..
- chơi thì chơi..
- vậy để anh nói trước nhé..
Tôi gật đầu.
- có phải em đang nghĩ về một cái tết trên quê hương..em không được chối đâu nhé, vì nhìn ánh mắt em là anh hiểu, anh còn có khả nămg đặc biệt là nhìn thấu trái tim em đó..
Tôi mỉm cười nhìn anh.
- Vũ Hàn.
Anh xoa nhẹ bàn tay tôi.
- hứa với anh, đừng làm gì ngốc nghếch, đặc biệt là rời xa anh..bằng giờ sang năm, anh và em và cả bé con của chúng ta sẽ ăn tết trên quê hương Việt Nam được chứ?