Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 54 :
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Từng lời anh nói ra thật nhẹ nhàng mà cũng thật chân thành..chẳng cần những lời bay bổng có trong tiểu thuyết, hạnh phúc với tôi chỉ đơn giản vậy thôi. Là những lời chẳng phải hứa hẹn xa xôi, bởi lẽ tôi tin rằng người đàn ông ấy nói được là sẽ làm được. Tôi mỉm cười trong giọt nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc ngọt ngào.
- Vũ Hàn! Người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt. Anh cứ như vậy bảo sao em thắng cho được..
Anh đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má tôi.
- Em không cần thắng, vì em cũng biết mà.. Suy nghĩ về em luôn chiếm trọn tâm trí anh rồi.
- Nhưng dù gì đây cũng là cuộc chơi mà. Em chấp nhận hình phạt.
Anh cười:
- Thế này đi, anh cho nợ..
- Làm sao có thể được?
- Tạm thời anh chưa nghĩ ra phạt em như thế nào cho hợp lý..Nhưng em phải nhớ, dù ở hoàn cảnh nào em vẫn đang nợ anh một yêu cầu của hình phạt đó nhé!
Tôi nghiêng người về phía anh, hai tay áp chặt vào tai anh, nhắm mắt lại tôi hôn cổ anh ( có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động thế này)
- Em yêu anh..Vũ Hàn.. Thật sự rất rất yêu anh.
- Anh cũng yêu em, cô gái nhỏ ngốc nghếch!
Tất cả mọi thứ như chậm lại trong thời khắc này. Tựa vào người anh, tôi cảm thấy yên bình biết mấy!
Ở một khoảng cách không xa..
Tử Hạ đứng đằng sau hai người áng chừng khoảng 200 mét. Nhìn bóng dáng hai người từ phía sau lưng, anh buông thõng hai tay xuống, khoé môi nở ra một nụ cười chua xót, khoé mắt đã đỏ lên cảm giác gần rơi lệ. Liên đứng bên cạnh Tử Hạ, thấy vậy cô cũng chỉ biết im lặng nhìn anh. Thực ra cô biết rất rõ Tử Hạ có tình cảm với Huyền. Và khi tiếp xúc một thời gian với Tử Hạ, cô nhận ra mình đã có tình cảm với anh thật sự.. Nhưng cô lại sợ không dám lên tiếng, cô tự nhủ lòng chôn vùi thứ tình cảm ấy thật sâu trong đáy lòng mình.
Tử Hạ quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Liên đang chăm chú nhìn mình. Anh ho lên vài tiếng. Liên giật mình quay mặt ra hướng khác.
Tử Hạ:
- Chúng ta về chứ?
- Không qua hỏi thăm tình hình hay sao?
Tử Hạ liếc mắt nhìn về phía Huyền.
- đúng vậy.. tôi muốn một mình...chuẩn bị loại rượu tốt nhất cho tôi là được. Uống càng say càng tốt.
- Vậy để tôi cho người vào kho lấy rượu tốt nhất cho cậu.
- Cảm ơn.
Dứt lời anh xỏ tay túi quần đi về hướng tay trái, nơi đó ít người qua lại.
Cậu nhân viên phục vụ nhận ra Tử Hạ vì hồi câu ta mới bước chân vào làm có gặp chút rắc rối trong công việc. Cũng may có Tử Hạ giải quyết dùm nên cậu ấy mới còn cơ hội làm ở đây đến ngày hôm nay.. Thấy Tử Hạ đang tiến đến gần chỗ mình, anh vui mừng.
- Tử Hạ.. là anh đúng không?
Tử Hạ nhận ra cậu ấy lên cũng nhiệt tình trả lời.
- Dạo này công việc tốt chứ?
- Nhờ có anh nên rất tốt ạ.
- Ừ.
- Mà hôm nay anh tới đây một mình sao?
- Ừ.. Mượn rượu giải sầu.
- Về chuyện tình cảm hay công việc?
- Tôi yêu đơn phương người ta.
Cậu nhân viên thấy vẻ mặt buồn bã của anh cũng không dám hỏi quá sâu thêm nữa, sợ càng hỏi lại càng chạm đến nỗi buồn của anh..Sau một hồi thấy anh uống cũng khá nhiều, cậu nhân viên mới dám lên tiếng.
- Thiếu gia Tử Hạ..anh uống cũng nhiều rồi đấy.
- Mặc kệ tôi đi. Chỉ có uống rượu mới giúp tôi quên đi mọi chuyện.
- Thứ lỗi cho tôi đã nói nhiều. Nhưng mà tôi mạn phép nói một câu. Người ta nói uống rượu để giải sầu, nhưng theo tôi thấy uống rượu lại khiến sầu càng thêm sầu.
Tử Hạ nhếch môi nhìn ly rượu rồi nở ra nụ cười trong đau khổ..!