Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 55 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Quay trở lại bệnh viện..



Hoàng hôn dần buông xuống, cuối ngày mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh. Bà quản gia có đến thăm tôi. Hai bà cháu ngồi nói với nhau rất nhiều điều như thể xa cách từ rất lâu mới được gặp lại.. Gặp được bà khiến tôi vui lắm..



- Bà.. bà vẫn khỏe chứ?



- Bà vẫn khỏe. Nhưng còn cháu đây này, thật khiến người khác lo lắng. Ta có nghe thiếu gia nói qua rồi. Sao cháu ngốc vậy hả?



Tôi cười:



- Thực ra lúc đó cháu không nghĩ được gì khác ngoài việc sợ anh ấy bị thương.



- thế cháu? Cháu không lo lắng cho mình và đứa bé trong bụng hay sao. Cũng may mà có trời cao thương xót. Đứa nhỏ không làm sao, không thì có hối hận cả đời.



- Cháu xin lỗi, cháu biết lỗi của mình rồi ạ. Cháu sẽ chú ý hơn.



- Thời gian cháu đi khỏi, thiếu gia buồn khổ lắm đấy. Ta biết cháu cũng buồn không kém. Từ nay về sau không được tự ý quyết định mọi việc như vậy nữa nhá.



- Dạ cháu hiểu rồi ạ.



- Hứa đấy nhá. Ta tin thiếu gia sẽ tự biết lo liệu mọi việc.



- Dạ..



Vũ Hàn từ ngoài cửa cầm theo một xách đồ.



- Hai bà cháu lại đang nói xấu gì cháu đấy?



Tôi cười tươi trêu chọc:



- Có tật xấu nhất gì của anh thì nói.



- Gì chứ?



Bà quản gia mỉm cười.



- Thiếu gia. Cậu về rồi thì tôi cũng xin phép. Nhà vẫn còn nhiều việc.




- Ừ phải ăn chứ.. Nhưng ngắm em ăn xong anh mới ăn.



- Cháo hôm nay bà quản gia nấu ngon lắm.. Ấy mà em quên rồi.



- Quên gì sao?



- Quên là anh không thích ăn cháo..



- Món gì em ăn được anh cũng sẽ ăn được. Không sao, anh ăn được mà.



- Vất vả cho anh rồi, lẽ ra đón năm mới ở nhà. Ai ngờ ở viện cùng em.



- Thật ra với anh đón năm mới ở đâu cũng k quan trọng bằng được ở bên người mình yêu.. Cô gái ngốc ạ.



Tôi ngước mắt lên nhìn Vũ Hàn, rõ ràng là tôi thấy khoé mắt anh đang đỏ lên, tận sâu và những giọt nước mắt trực trào. Tôi nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.



- Vũ Hàn.. anh sao vậy?



Anh vội vàng nói luôn.



- Thôi em ăn đi kẻo nguội là mất ngon.



Rõ ràng là tôi thấy anh đang cố gắng kiềm chế nỗi buồn nào đó..



- À phải rồi, anh ra ngoài có việc tí.



Tôi gật đầu, thấy vậy tôi cũng không muốn hỏi gì nhiều. Trong lòng không khỏi suy nghĩ, chắc hẳn anh đang có chuyện gì đó nên tâm trạng mới như vậy. Người đàn ông bản lĩnh ấy nếu bình thường chắc chắn không dễ buồn vậy đâu..



Trước khi đi anh hôn lên trán tôi. Hành động và mọi thứ thật chẳng giống ngày thường. Tôi còn quên mất không hỏi anh tại sao ban nãy đi lâu như vậy..



Vũ Hàn đi khỏi được chừng 15p thì cô y tá tới mời tôi sang phòng khám lại.. Tôi không hiểu tiếng anh cho lắm nhưng cũng may có cô y tá không chỉ xinh đẹp mà còn hiền lành, cô hướng dẫn tôi rất tận tình.. Đi qua dãy hành lang bệnh viện, ở đối diện phòng khám có một lối nhỏ qua ô kính trong suốt.. tôi thấy được Vũ Hàn đang ngồi đó.. Tôi định chạy lại gần anh để rủ đi cùng phiên dịch cho tôi nhưng tôi lại thấy được anh đang khóc..Từng giọt nước mắt đang rơi trên má anh.. Từng bước chân tôi lùi lại đằng sau, rất muốn hỏi anh tại sao lại khóc, rất muốn lau những giọt nước mắt cho anh nhưng lại sợ vì tôi hiểu rằng chắc hẳn anh không muốn thấy tôi chứng kiến lên mới chọn cách một mình lảng tránh như vậy..



Miên man trong suy nghĩ, tôi còn quên mất mình đang cần đến phòng khám..Cho đến khi một bàn tay đập nhẹ vào vai tôi. Tôi giật mình quay người lại thì thấy mẹ và bố Thanh Xuân ngay đằng sau.