Người Tìm Xác

Chương 100 : Vọng bắc xui xẻo

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Lúc đầu mọi người đều nghĩ đó là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng sáng hôm sau khi điểm danh lại, thì chẳng thấy người gác đêm qua là Triệu Quân đâu cả! Một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với anh ta gọi điện thử, thì thấy di động ở ngoài vùng phủ sóng, gọi đến nhà riêng cũng không ai bắt máy.



Liên tục xảy ra hai chuyện, không phải bị hù chết thì cũng là mất tích, mà tất cả đều xảy ra sau khi nữ thi bỏ đi.



Nhất thời ai cũng lo sợ, ngay cả người thân của Lưu Thắng Lợi cũng muốn về nhà một thời gian, chờ xem mọi chuyện thế nào.



Lưu Thắng Lợi giận chửi ba trâu bốn bò một trận, lúc trước không có việc thì khóc lóc cầu xin tới đây làm, bây giờ thì sao? Lưu Thắng Lợi cũng có khó xử của mình, dù sao họ cũng là thân thích mà? Đi cũng được thôi, nhưng đi rồi thì đừng quay lại!



Bị Lưu Thắng Lợi mắng một trận, mấy họ hàng im bặt, không nhắc lại chuyện kia nữa. Nhưng một ngày còn chưa tìm được nữ thi, thì mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết. Cho dù họ có miễn cưỡng ở lại, thì cũng chỉ có thể nơm nớp lo sợ đề phòng không ngơi thôi.



Cuối cùng Lưu Thắng Lợi bất lực, đành cầu cứu chị Bạch. Ông ta đã quen chị Bạch mấy năm rồi, lúc đó chị Bạch có một đoạn ngọc Đái Câu muốn bán đi.



Hai người quen nhau trong bữa tiệc đầy tháng con của một người bạn, qua giới thiệu mới biết nhau. Khi chị Bạch biết Lưu Thắng Lợi chuyên sưu tầm đồ cổ, thì muốn mời ông ta phẩm định ngọc Đái Câu, để trả giá.



Khi Lưu Thắng Lợi nhìn thấy ngọc Đái Câu chị Bạch đưa thì kinh ngạc không thôi. Nếu ông ta không nhầm, thì thứ này ít nhất cũng có niên đại từ thời Tây Hán, tuyệt đối không phải thứ hàng trôi nổi.



Nếu trong tình huống bình thường, nhất định Lưu Thắng Lợi sẽ dối lòng để mua được giá thấp. Nhưng đứng trước người đẹp, tim gan ngứa ngáy muốn thể hiện với chị Bạch, nên khuyên chị đừng vội bán, thứ này rất có giá trị.
Nghe đại sư huynh nói vậy, Vương An Bắc lập tức thò người ra xem xét sườn núi, quả nhiên thấy một suối nước róc rách chảy từ trong rừng ra. Tuy nhìn giống suối tự nhiên, nhưng Vương An Bắc vẫn thấy vết tích do con người sửa chữa.



Vương An Bắc kích động nói: “Không ngờ huynh đệ chúng ta vừa xuất sư đã gặp được mộ lớn thế này, khi về phải kể cho sư phụ nghe, khiến ông ấy hãnh diện!”



Sau đó mỗi người một việc, cuối cùng cũng tìm được lối vào mộ. Nhưng nói cũng kỳ quái, lối vào này không khó tìm như mọi người nghĩ, họ tìm thấy hai khối đá xanh ở một gò đất được đắp cao lên.



Sau khi cạy phiến đá, một đợt khí lạnh lùa ra, khiến Vương An Bắc không nhịn được mà rùng mình. Ông không khỏi nhớ lại lời sư huynh nói lúc trước, sườn núi Vọng Bắc, sường núi vong* Bắc.



*Chết.



Trong lúc ông ta còn đang ngẩn người, Tứ sư đệ của ông ta đã nhảy xuống, Vương An Bắc nhìn theo bóng lưng đó, chợt có dự cảm chẳng lành…



Lúc Tứ sư đệ nhảy xuống có cầm một đoạn nến cháy, miệng nhịn thở, ông ấy ở trong đó chừng một hơi thuốc thì thò đầu ra ngoài cửa hang.



“Thế nào rồi?” Vương An Bắc và mấy người khác đi đến hỏi.