Người Tìm Xác
Chương 1026 :
Ngày đăng: 05:48 30/04/20
Lúc tôi còn đang do dự thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của Bạch Kiện, lúc đó khoảng 2 giờ sáng, muộn như vậy rồi thằng cha này không ngủ còn phát điên cái gì thế! Kết quả anh ta nói với tôi rằng, đã hai mươi tư giờ anh ta chưa ngủ.
Tôi bèn khuyên: “Cho dù vì công việc cũng không thể làm như vậy! Tôi nói cho anh biết, ở tuổi anh có không biết bao nhiêu người đã đột tử đấy, chẳng lẽ anh cũng2muốn như vậy hả? Đến lúc đó tôi cũng không đến đưa tiền phúng viếng cho anh đâu!”
Bạch Kiến nghe xong tức giận lắm: “Cậu có thể nói mấy lời tốt đẹp cho tôi một chút được không! Chẳng phải do trong tay tôi đang có một vụ án đặc biệt đấy à? Nếu không giải quyết xong chuyện này thì tôi không ngủ được!” Nghe Bạch Kiện nói vậy, trong lòng tôi cũng có phần căng thẳng: “Anh có ý gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt gọi cho tôi5không phải chỉ để kể chuyện anh đã một ngày một đêm không ngủ thôi đấy chứ?”
Bạch Kiện cười gian: “Chỉ có cậu là hiểu anh... Có phải Thẩm Vạn Tuyền đã tìm đến các cậu không?”
Tôi hơi nghi hoặc, hỏi: “Đúng, làm sao? Các anh cũng giúp nhà giàu tìm con gái à?” Bạch Kiến nghe vậy liền than thở: “Chó má thật! Nếu có thể chọn thì bọn anh cũng không muốn dây vào chuyện này đầu, nhưng trên chiếc máy bay đó trừ Thẩm Văn Văn và6mấy cô bạn của cô ta ra, còn có một hành khách rất đặc biệt khác.”
“Hành khách đặc biệt...?”
Sau đó Bạch Kiện nói cho tôi nghe, người khách trên chuyến bay đó cũng có thể coi là bạn của Thẩm Văn Văn, tên là Tôn Nhạc Nhạc. Nhưng Tôn Nhạc Nhạc này còn có một thân phận khác, đó là tình nhân của một vị lãnh đạo cấp cao của thành phố chúng tôi.
Nhưng tôi dám khẳng định, đồ có tốt đi chăng nữa, một khi có quá nhiều thì nó cũng chẳng đáng quý nữa, vì vậy nơi này chắc chắn không có thứ tôi muốn tìm. Tiếp theo chúng tôi đi đến phòng ngủ chính, trong đó có một bàn trang điểm chuyên dụng lớn, phía trên bày la liệt các loại mỹ phẩm tôi cũng không nhận ra. Trừ một cái hộp đen lớn chứa hàng trăm thỏi son cùng nhãn hiệu mà tôi biết được dùng để làm gì ra, thì những thứ đồ còn lại đều rất đẹp, chỉ cần nhìn bao bì cũng biết chúng đều rất đắt tiền.
Tôi thấy đau lòng thay cho Thẩm Vạn Tuyền, cho dù có tiền cũng đâu cần hoang phí đến vậy? Có lẽ đây chính là cái gọi là nghèo khó hạn chế tưởng tượng chăng! Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chú Lê kéo một cánh cửa tủ ở trong phòng ra, trong đó không có bộ quần áo nào mà chỉ có những chiếc túi xách hàng hiệu.
Tôi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Những thứ này đều không đúng.”
Thẩm Vạn Tuyển đứng phía sau cũng lúng túng: “Trước kia công việc của tôi rất bận rộn, cho nên Văn Văn từ nhỏ đã rất độc lập, tôi thực sự không biết trong lòng nó thích nhất cái gì...”
Tôi nghe vậy cũng không đành lòng trách cứ người cha này, dẫu sao khi người đàn ông bận rộn với công việc, không có thời gian bên cạnh con gái, có lẽ đưa tiền chính là cách biểu đạt tình cảm duy nhất. Nhưng có một chuyện khiến tôi rất tò mò, lại không tiện hỏi trực tiếp. Đó chính là vì sao vẫn luôn chỉ có Thẩm Vạn Tuyển tiếp xúc với chúng tôi, mà không thấy mẹ của Thẩm Văn Văn? Chẳng lẽ trong nhà này không có người mẹ à? Ngay lúc tôi đang nghi ngờ, thì đột nhiên dưới chân và phải một vật.
Tôi cúi đầu nhìn, thì ra có cái gì đó để ở dưới giường. Tôi cúi xuống, đưa tay móc vật đó ra xem, phát hiện đó là một cái hộp giấy cũ...