Người Tìm Xác

Chương 1029 :

Ngày đăng: 05:48 30/04/20


Nhưng Wulan không biết không có nghĩa là người khác cũng thế, tôi hỏi anh ta có quen người ngư dân già nào ở trên biển vài chục năm rồi hay không. Wulan thấy tôi hỏi2thì có vẻ không được tự nhiên, chắc anh ta cảm thấy tôi không TV tin vào kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của mình.



Tôi đành phải kiên nhẫn giải thích, đây không phải là chất5vấn tiêu chuẩn làm việc chuyên nghiệp của anh ta, mà là Indonesia có hơn mười nghìn hòn đảo, anh ta có thể cam đoan mình biết hết chúng không?



Người Trung Quốc chúng tôi có câu,6“Sống đến già học đến già”, hỏi thăm những người ngư dân già cũng không phải là chuyện xấu hổ gì, dù sao bọn họ sống lâu hơn chúng ta nhiều, có thể họ có những5kiến thức mà chúng ta không biết thì sao?



Wulan cười nói: “Tiếng Trung của tôi học ở học viện Khổng Tử, cho nên tôi biết câu nói này, được thôi, chuyện tìm người ngư dân già3để tôi lo.”



Nghe anh ta nói câu đó, tôi thầm thở phào, dù gì chúng tôi cũng đang ở địa bàn của người ta, vừa đến đã làm mất lòng họ là không tốt. Vả lại, mục đích của mọi người đều giống nhau, là cùng muốn tìm được chiếc máy bay bị mất tích, cho nên giữa cái đội nhỏ này của chúng tôi không xuất hiện mâu thuẫn gì là tốt nhất.



Sau khi đến Surabaya, khí hậu nơi này làm tôi nhớ tới chuyến đi Philippines, hi vọng lần này không trở thành cơn ác mộng giống lần trước. So sánh với chúng tôi thì Viên Mục Dã bình tĩnh hơn nhiều, tôi hỏi cậu ta trước kia đã từng tới Indonesia hay chưa? Kết quả cậu ta nói mình chưa từng đi nước ngoài, đây là lần đầu tiên.




Trong lúc chúng tôi ngồi thuyền đánh cá hướng về hòn đảo đó, đội trưởng tổ cứu viện A Quảng bàn bạc với đội trưởng đội bảo an là đội trưởng Trịnh về phương án bố trí sau khi lên đảo. Ở phương diện này lời nói của chúng tôi đều không có sức nặng, vì dù sao bọn họ mới là người chuyên nghiệp, việc chúng tôi có thể làm là giúp họ xác định vị trí đại khái...



Vì dự tính khả năng lên đảo có thể gặp phải động vật hoang dã, cho nên đội trưởng Trịnh đề nghị nếu không bị uy hiếp tính mạng, thì hết sức tránh phát sinh xung đột với động vật nơi đó.



Đáng tiếc đội trưởng Trinh không có súng lục, đây là điểm yếu của các công ty bảo an Trung Quốc so với các công ty bảo an của phương Tây. Các công ty Trung Quốc đành chú trọng tuyển người có kỹ năng cao... Đặc biệt trong đấu tay đôi. Nhìn cơ bắp trên người đội trưởng Trinh và nhân viên thì biết, bọn họ cũng không phải hạng người dễ chọc. Sau khi lên đảo, trước tiên tổ tìm kiếm cắm trại trên một khoảng đất trống, bởi vì kiểu gì chúng tôi cũng phải ở đây vài ngày, cho nên tìm chỗ nghỉ rất quan trọng. Hòn đảo này mặc dù nhìn qua không lớn lắm, nhưng nếu muốn lục soát toàn bộ, cũng phải mất nhiều ngày.



Sau khi hoàn thành cắm trại, A Quảng mang theo flycam và hai đồng đội đi kiểm tra hòn đảo, nhìn xem đây có phải hòn đảo chúng tôi muốn tìm hay không. Chúng tôi trả trước tiền thuê cho chú Rudy, hẹn ông ấy nếu ở đây có kết quả, thì sẽ quay lại đón chúng tôi.



Chú Lề cầm la bàn kiểm tra vòng quanh khu trại, xem thử có thứ ma quỷ nào ở gần không. Tôi thì giống như khách du lịch, liên tục cầm máy ảnh tự sướng...