Người Tìm Xác

Chương 1030 :

Ngày đăng: 05:48 30/04/20


Chủ yếu là tôi cũng không có kỹ năng nào khác, ngoại trừ lúc mới hạ trại còn giúp đỡ được, giờ liên quan đến dã ngoại sinh tồn thì kinh nghiệm của tôi là con số không, chẳng bằng để mấy người chuyên nghiệp làm cho xong. Bình thường trong những trường hợp như thế này, Đinh Nhất luôn là người có cảm giác tồn tại thấp nhất, lần này thêm cả Viên Mục Dã nữa...



Sắc trời bắt đầu tôi, tôi đã có thể nhìn rõ thân thể mờ mờ của Viên Lỗi đi2qua đi lại trước người Viên Mục Dã. Tình cảm của hai anh em họ tốt thật đấy, khiến tôi đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ bọn họ. Dù hai anh em hiện giờ đã âm dương cách biệt, nhưng họ không hề rời bỏ nhau, tình cảm của họ tốt hơn nhiều so với cái đám anh em ruột trong xã hội bây giờ, cứ hơi một tí là đánh nhau để tranh giành tài sản.



Vì quá nhàn rỗi, tôi bèn từ từ đến gần sau lưng Viên Mục Dã, ai ngờ tôi5vừa định nói chuyện thì thấy Viên Lỗi nhe răng với mình, chắc cậu ta vẫn ghi nhận chuyện lần trước tôi trêu đùa cậu ta. Phát hiện sự khác thường của Viên Lỗi, Viên Mục Dã quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng tôi lại thấy vẻ lo âu trong đôi mắt cậu ta...



Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Ở đây có chỗ nào không được bình thường à?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Không khí ở đây có vẻ quái lạ, nhưng tạm thời tôi không thể xác định nó lạ ở chỗ nào...”6Nghe cậu ta nói thế, tôi bèn nhìn về phía khu rừng dày đặc đằng trước, đúng lúc này A Quảng mang flycam trở về, từ hình ảnh anh ta chụp được, tôi có thể xác định đây chính là hòn đảo mà Thẩm Vãn Văn và Ngô Thiến Thiến nhìn thấy. Nhưng hiện giờ trời đã tối, cho nên nhìn hình ảnh cũng chỉ xác nhận được đây chính là hòn đảo chúng tôi muốn tìm, chứ không nhìn thấy có xác máy bay. Tôi tin tưởng sáng mai có thể chụp được rõ5ràng hơn.




Ví dụ như, anh ta nói ở trong rừng nhiệt đới, nếu như không cần thiết thì tốt nhất đừng lội nước, nếu bắt buộc phải đi thì phải bó chặt ống quần lại, bởi vì trong nước có một số con vật khiến người ta nổi da gà. Nếu để bọn chúng chui vào trong quần áo thì... Ái chà, nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.



Bởi vậy khi tiến vào rừng, chúng tôi hết sức tránh những vùng nước, nhưng vì trời mới mưa, có lúc mà không chú ý dưới chân, sẽ giẫm ngay vào vũng nước đọng. Người chẳng có một chút kinh nghiệm sinh tồn trong rừng nào giống như tôi, đúng là từng bước gian nan!



Lúc này tôi mới phát hiện, dường như Viên Mục Dã cũng khá quen thuộc với loại rừng nhiệt đới như thế này. Nhưng nghĩ lại thì dù sao Quảng Tây cũng là khu vực núi cao rừng rậm khí hậu nhiệt đới, cậu ta sống ở vùng núi với bà nội từ bé, nên tự nhiên là biết nhiều hơn tôi.



Vì cây cối trong rừng quá rậm rạp, cho nên Wulan và A Quảng đi trước, dùng dao rựa mở một con đường vừa cho một người đi...