Người Tìm Xác
Chương 1035 :
Ngày đăng: 05:48 30/04/20
Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi cũng cảm thấy ở đây đích thực quá khác thường, chẳng lẽ trong cái thung lũng to như vậy, một con chim cũng không có sao? Nói thế không thủng!
Lúc này Đinh2Nhất thấy vẻ mặt tối mịt mờ, khẽ cảnh cáo tôi: “Bản thân phải lanh lợi chút... Cái chỗ này tuyệt không đơn giản như nhìn bề ngoài vậy đâu.”
Tôi nghe xong gật đầu, sau đó móc răng5thú trong áo ra, mặc kệ có ích hay vô ích, cứ lấy ra trước đã rồi nói sau... Ai ngờ đúng lúc này, trên trời đột nhiên truyền đến một tràng gầm rú thật lớn, âm thanh6từ xa đến gần, dường như ở ngay trên đầu chúng tôi, nghe rất giống tiếng vật nặng gì đó từ trên trời rơi xuống... Bởi vì âm thanh quá lớn, tất cả mọi người đều bịt kín5lỗ tai theo bản năng.
âm thanh này tới đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng, nhưng cho dù chúng tôi tìm thế nào, trên trời vẫn xanh thẳm một màu, cũng không nhìn thấy thứ gì cả. Trên3mặt mọi người đều lộ ra vẻ khủng hoảng đối với tiếng vang không rõ nguồn cơn kia, rồi lại cũng không biết âm thanh bất thình lình đó là thế nào.
A Quảng liền nói với mọi người: “Mọi người đừng hoảng, hiện giờ nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta chính là tìm được xác máy bay, còn về âm thanh vừa rồi rốt cuộc là cái gì đều không liên quan gì với chúng ta, chỉ cần không nguy hiểm cho sự an toàn của chúng ta, mọi người đều không cần để ý quá...”
Nhưng tôi thấy tuy rằng A Quảng nói như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ta lại không thoải mái. Có thể là bởi vì đội viên của mình bị thương, làm anh ta không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa, cho nên vẫn cố hết khả năng đi tới hướng mục tiêu đã định, không quan tâm tiếng vang lớn kia là thứ gì... Hơn nữa rừng cây nơi này và mọi rừng cây nhiệt đới anh ta từng đi qua đều khác hẳn, người đi trong đó dường như có thể sinh ra một loại cảm giác lo âu không ngọn nguồn.
Tuy nhiên tiếp tục như vậy cũng không phải cách, đội quân muỗi thật sự quá đông, chúng tôi chỉ có thể vừa tránh vừa chạy trốn, càng hoảng loạn càng không để ý phương hướng, không biết đã lệch khỏi quỹ đạo của con đường định sẵn bao xa rồi.
Hơn nữa không biết làm sao, ba người tôi, Đinh Nhất và cả Viên Mục Dã từ đầu đến cuối đều không bị muỗi tấn công, có lẽ lúc trước tôi nghĩ đúng, hơi thở đặc thù trên người ba chúng tôi có thể khiến trăm loại côn trùng không động đến chúng tôi.
Nhưng những người khác thì không được thế, vừa chạy vừa trốn, loạn như bầy gà... Tuy rằng cũng có người mang theo xịt đuổi muỗi, nhưng với dáng vóc của bọn muỗi này, xịt hết một lọ cũng không đuổi được mấy con.
Đúng lúc này, tôi bất chợt thấy Wulan tìm được ở trong bụi có một loại thực vật có thân và lá thô chắc, sau đó cố sức chà xát rồi xoa chất dịch màu xanh biếc lên người, kế tiếp một màn thần kỳ đã xảy ra, mấy con muỗi vừa rồi còn vây vòng quanh anh ta, lúc này lại giống như không nhìn thấy anh ta nữa, lập tức bay đi. Sau đó Wulan tiếp tục tìm kiếm thêm nhiều cây này trong bụi cỏ, sau đó chia chúng cho mấy người đồng đội bên cạnh anh ta đang bị muỗi đuổi theo sứt đầu mẻ trán.
Tôi thấy thế cũng nhanh chóng chạy đến bụi cỏ tìm giúp anh ta, phát hiện cây thuốc giống như vậy ở đây đúng là không ít, vì thế học theo động tác của anh ta ra sức vò nát cây thuốc, sau đó bôi chất dịch lên người bên cạnh... Cuối cùng, đội quân muỗi khí thế rầm rập cũng lui lại, đoàn người chúng tôi đều hoảng hồn chưa yên nhìn lẫn nhau, đặc biệt là trên mặt mọi người đều bôi đầy chất lỏng màu xanh biếc cứ như quỷ, đúng là khổ không nói nổi mà! Có mấy đội viên bị muỗi cắn được bác sĩ kiểm tra, cũng không có gì trở ngại, bối ít thuốc mỡ tiểu sưng là được. Chỉ là sau cuộc chiến hỗn loạn vừa rồi, nhất thời chúng tôi cũng không biết vị trí hiện giờ của mọi người là ở hướng nào nữa rồi.