Người Tìm Xác

Chương 1117 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


Đầu tiên chú Lê nhìn thấy một cuốn sách cổ rất cũ nát trên chiếc bàn gỗ đỏ, thể chữ viết trên đó tôi đều chẳng biết một chữ nào. Chú ấy nhẹ tay mở ra và đọc lướt qua, sắc mặt lập tức biển đổi! Xem ra cuốn sách này không phải



dạng vừa, nhất định là Hùng Hùng đọc nội dung trong quyển sách này mới bắt đầu mơ giấc mộng trường sinh bất2lão”. Bởi vì không đọc hiểu chữ viết trên đó, cho nên hứng thú của tôi với quyển sách này không nhiều, trái lại tôi càng muốn biết nguyên lý làm việc của cái lò đồng này hơn. Vì vậy tôi tò mò đi tới, muốn dùng tay sờ điêu khắc bên trên...



Mà khi tay của tôi mới vừa chạm đến lò đồng, bên tai tôi đột nhiên vang lên từng tràng âm thanh quỷ5khóc sói gào, như là có vô số con ma quỷ oan ức kêu than thảm thiết cùng lúc, làm tôi giật mình lập tức vung tay tránh ra.



Đinh Nhất thấy tội phản ứng lớn như vậy, vội hỏi tôi bị làm sao? Vẻ mặt tôi hãi hùng nói với họ: “Oán khí của cái lò này nặng quá! Vừa rồi hù chết tôi!”



Chú Lê nói một cách sâu kín: “Đương nhiên là cán khí6lớn rồi, quỷ cũng không biết cái lò này đã từng hại bao nhiêu tánh mạng nữa... Nếu chú không nhìn lầm, cái lò này ít nhất cũng có lịch sử hơn một ngàn năm rồi, nhưng bất kể là ở quá khứ hay hiện tại, nó đều là vật mang điềm xấu dùng để lại tính mạng con người.”



Lúc này Đinh Nhất dùng dao bạc thò vào trong lò đồng, khẽ cạo một ít5dầu màu đen trên vách bên trong, để trước mũi ngửi thử, sau đó cau mày nói: “Đây là dầu từ xác chết, còn rất mới, cái lò này chắc là từng được sử dụng gần đây...”



Tôi nghe mà trong lòng ghê tởm, được sử dụng gần đây? Tiểu Mỹ đã bị mất vài năm trước, chắc hẳn không phải là cô bé, chẳng lẽ là... Nguyên Bảo? Lúc này tôi quay đầu lại nhìn3về phía Hùng Huy vẫn luôn ngồi yên ở đó, không biết làm thế nào để nói với anh ta rằng hai đứa con trai và con gái của anh ta có thể đều đã bị chôn thấy trong cái lò đồng có đầy tử khí này.
Đúng vậy, Hùng Huy hỏi một vấn đề rất hay, ý nghĩa của trường sinh bất lão là cái gì? Nếu không có người thân bạn bè, chỉ một mình sống cô độc trên đời, kiểu “sống” này tốt hơn cái chết bao nhiêu? Đạo lý này ngay cả Hùng Huy cũng hiểu tại sao cho anh ta lại không hiểu chứ? Đúng là đã sống uổng phí nhiều năm như vậy!



Lúc này lại nghe chú Lê nói: “Đôi khi, tham lam thường có thể che mờ đôi mắt của con người, có lẽ cha cậu đã bị cái chết của mẹ cậu dọa; có lẽ ông ta còn lưu luyến cuộc đời huy hoàng của mình, không muốn sớm kết thúc. Tóm lại một khi con người rơi vào bóng tối của chính trái tim mình, thì điều đáng sợ gì cũng đều có thể làm được...”



“Nhưng những điều đó đều là suy đoán của các anh không phải sao? Thực tế các anh không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi thứ, đúng không?” Hùng Huy hỏi với vẻ mặt tuyệt vọng.



Tôi bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đích thực là chúng tôi không có chứng cứ có thể chứng minh hai đứa trẻ bị cha anh hại chết, dầu xác chết trong cái lò này cũng không xét nghiệm ra được ADN, hai đứa con của anh đã mất rồi... Chẳng qua tôi tin chỉ cần chúng tôi tìm kiếm cẩn thận dưới tầng hầm này, chắc là sẽ tìm được đan dược ông ta đã luyện xong, cũng chính là thuốc trường sinh bất lão" luyện bằng trẻ con! Đúng là cha anh nhờ ăn những đan dược đó, cho nên mới xuất hiện hiện tượng trẻ hóa.”



“Không thể nào! Tôi không tin! Nhất định là các người lừa tôi! Tôi không tin! Nếu những điều đó đều là sự thật, tôi nên nói thế nào với Đường Tĩnh, chẳng lẽ phải nói cho cô ấy là Tiểu Mỹ và Nguyên Bảo đều bị ông nội của chúng luyện thành thuốc rồi? Nếu vậy cô ấy chẳng phát điên lên sao! Không được, Lê đại sư, chuyện này không thể điều tra nữa, chỉ đến đây là dùng đi?!” Hùng Huy nói với chú Lê bằng vẻ mặt cầu xin.



Thật ra không cần anh ta nói, chúng tôi cũng không định báo cảnh sát, hay công khai chuyện này ra, bởi vì mọi thứ đều là suy đoán của chúng tôi, chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào trong tay, ngay cả khi báo cảnh sát cũng không có ý nghĩa bao nhiêu.