Người Tìm Xác

Chương 1118 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


T



Lý do tại sao chú Lê khuyên Hùng Huy tặng lò luyện đan cho bảo tàng nhà nước, thứ nhất là không bao giờ có người dùng thứ này để làm những hành động hại mạng người nữa, thứ hai cũng chặt đứt vọng tưởng của Hùng Hùng.



Sau đó chúng tôi tìm thấy trong két sắt ở tầng hầm ba cái bình ngọc tinh xảo, bên trong đựng thuốc trường sinh2bất lão mà Hùng Hùng mong nhớ khôn nguôi. Chú Lễ mở bình ngọc ra rồi đưa lên mũi ngửi thử trước, sau đó thở dài nói: “Chính là nó! Cậu Hùng, thứ này giao cho cậu xử lý.”



Hùng Huy vội vã xua tay: “Hay là đại sự tiêu hủy giúp tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy thứ này. Bởi vì vừa nghĩ đến Nguyên Bảo, tim tôi đã đau5như bị dao cắt...”



Chú Lê gật đầu đáp: “Được thôi, vậy bây giờ tiêu hủy đi!” Vì thế, chủ Lê bảo Đinh Nhất mang một chậu nước trong tới, sau đó đổ toàn bộ đan dược trong ba cái bình nhỏ xuống nước... Nói cũng kỳ lạ, đan dược này vào nước là tan ngay, nhưng nước lại vẫn trong veo như cũ, không thấy một chút tạp chất.



Trong lòng tôi6không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, xem ra thứ này vẫn có chỗ thần kỳ của nó. Về phần cuốn sách cổ kia, Hùng Huy cũng không coi ra gì, mà nhờ chú Lê tiêu hủy tất cả đồ vật kỳ quái trong tầng hầm, trừ cái lò đồng ra... Vì vậy, tôi đã thấy chủ Lê lén cất quyển sách kia vào trong ngực áo.
Ông ta không nói những lời này còn đỡ, nói ra rồi thì sau này coi như không điển cũng không ai tin ông ta nữa. Lại nói thêm, kiểu người nhà không thiếu tiền như Hùng Huy, chỉ cần anh ta không ký tên nhận người về, cả đời Hùng Hùng cũng đừng hòng bước ra ngoài. Khi Hùng Hùng nhìn thấy là chúng tôi đến gặp ông ta, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, còn khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống nói chuyện. Chú Lê cũng không hỏi thẳng Hùng Hùng từ đâu có được quyển sách cổ kia, ngược lại là hỏi ông ta với vẻ mặt quan tâm, ở đây có quen không?



Nếu là người bình thường nghe thấy chú Lê hỏi như vậy, đoán chừng đã sớm tức điên, nhưng Hùng Hùng lại bình tĩnh đáp: “Còn tạm, trừ mấy ngày đầu hơi không quen, có điều bây giờ đã khá hơn nhiều rồi...” Chú Lê gật gù: “Vậy là tốt rồi...” Nói xong, chú lại chỉ vào đốm đen trên người Hùng Hùng: “Những thứ này trên người ông bắt đầu nổi lên từ khi nào?”



Hùng Hùng thở dài trả lời: “Sau khi ngừng thuốc, trước khi chết vợ tôi cũng như thế này...” Tôi nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: “Không phải vợ ông chết vì ung thư sao?” Hùng Hùng cười cười, nói: “Có thể nói như thế, bởi vì trong mắt người Trung Quốc, bệnh nan y trị không khỏi đều có thể gọi chung là ung thư.” “Ông có hối hận không?” Đột nhiên chú Lê hỏi Hùng Hùng một câu. Ông ta sửng sốt, sau đó lắc đầu rất chắc chắn: “Không, nếu được chọn lại một lần, tôi vẫn sẽ làm như vậy.” Tôi nghe vậy thì cả giận nói: “Tiểu Mỹ và Nguyên Bảo đều là cháu trai và cháu gái ruột của ông, sao ông có thể xuống tay được?”



“Con cháu có thể sinh nữa, nếu tôi thật sự trường sinh bất lão, vậy thì sẽ còn có nhiều con nhiều cháu hơn, ít một hai đứa có quan hệ gì đâu?” Hùng Hùng nói với vẻ mặt bình tĩnh, giống như không phải chúng tôi đang nói đến



mạng người, mà là thực phẩm tiêu thụ hàng ngày. Tôi hừ lạnh và nói: “Thật ra Hùng Huy nên đưa ông vào đây từ lâu mới phải, bởi vì ông sớm đã điên rồi!” Hùng Hùng hơi nhún vai: “Nếu không phải Tiểu Như luyến tiếc Hùng Huy, bà ấy cũng không phải chết, xem ra lựa chọn lúc trước của tôi là đúng, con cháu đều giống nhau, đều có thể sinh lại được.” Chú Lê thấy tôi càng hỏi cảm xúc càng kích động, bèn khẽ đẩy tôi, sau đó giọng điệu bình thản nói với Hùng Hùng: “Tôi rất tò mò, ban đầu hai vợ chồng ông làm sao biết những thứ này? Tôi nhớ rõ các người hình như đều xuất thân là công nhân mà?”