Người Tìm Xác

Chương 112 : Hỏa hồ Ly hiện thân

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Thời gian lang thang đó cũng rất tự do thoải mái, tuy thường lúc no lúc đói, nhưng không bị tên biến thái già như Ellen chú ý nữa! Cuộc sống như vậy trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà Nguyễn Triết Hạo đã 15 tuổi rồi.



Một chiều nọ, vì đói bụng quá, gã lấy trộm ví của một người trông có vẻ giàu có, không ngờ vừa định bỏ đi thì bị phát hiện! Nguyễn Triết Hạo vốn tưởng lần này mình chết chắc rồi, nhất định sẽ bị đánh một trận đau, nhưng không ngờ người kia lại mời gã ăn xúc xích.



Từ đó về sau, Nguyễn Triết Hạo đi theo làm việc cho ông ta, hơn nữa còn có một cái tên mới là Jacob…



Trong kí ức của Nguyễn Triết Hạo, người giàu có thần bí kia chính là bố nuôi của Hàn Cẩn. Thì ra đó là ông trùm giấu mặt của tập đoàn Thái Long – Hàn Thái Long. Ông ta nhận không ít cô nhi như Nguyễn Triết Hạo trên khắp thế giới, rồi bồi dưỡng họ thành tay sai trình độ cao, bán mạng cho mình.



Lần này, Nguyễn Triết Hạo dùng tên giả là Triệu Quân, được sắp xếp để tiếp cận Lưu Thắng Lợi, ăn cắp xác ướp cổ thời nhà Thanh kia. Vì mấy năm nay, tập đoàn Thái Long vẫn luôn nghiên cứu thuốc bào chế từ sinh vật, nhằm làm chậm quá trình lão hóa.



Lúc biết Lưu Thắng Lợi có giữ một nữ thi đời nhà Thanh vẫn không thối rữa, mà lại còn như người sống, nên muốn bỏ tiền ra mua. Đáng tiếc, lúc đó Lưu Thắng Lợi đã ký hợp đồng với Blair không bán lại cho người khác.



Vào tình thế bắt buộc, tập đoàn Thái Long đành tạm thời sắp xếp Nguyễn Triết Hạo vào đó, để gã lựa thời cơ trộm nữ thi đi. Nhưng đêm đó, sau khi Nguyễn Triết Hạo lén trộm được nữ thi, thì lại không kịp chuyển ra khỏi nông trường, đành để tạm ở sau hòn non bộ.



Trong hôm đó, tất cả bảo vệ ở nông trường đều đi tìm nữ thi, còn bảo vệ tìm sau hòn non bộ lại là Nguyễn Triết Hạo. Gã chỉ cần nói qua bộ đàm rằng sau hòn non bộ không có gì là được.



Về phần Vương Hải bị dọa chết thì là tình huống bất ngờ. Lúc đó Nguyễn Triết Hạo ra sau hòn non bộ, định xem tình hình của nữ thi ra sao. Dù sao cũng đã rời khỏi tủ lạnh được 24 giờ, gã sợ xác ướp sẽ có hiện tượng thối rữa, nên muốn kiểm tra.



Không ngờ nữ thi lại chảy ra rất nhiều nước, Nguyễn Triết Hạo sợ cái xác bị thối rữa biến chất, nên dựng nó lên, định tìm nơi nào khô ráo để giấu đi.




Trang Hà nghe tôi gọi mình là cụ lớn Trang, thì trợn mắt nhìn: “Ông nội cậu đó, tôi già đến thế à?”



“Ông nội cụ ấy, sao cụ lại chửi người khác?” Tôi tức giận nói.



Trang Hà thấy tôi giận thật thì phì cười: “Trương Tiến Bảo, sao cậu vẫn không trưởng thành hệt như lúc còn bé thế, vừa ngu vừa lì…”



Nghe anh ta nói vậy, tôi giật nảy mình, chẳng lẽ lúc nhỏ tôi đã từng gặp tên này rồi?



Trang Hà thấy tôi cúi đầu không nói gì, thì cười: “Tôi và chú họ của cậu có giao tình nho nhỏ. Năm đó lúc chú cậu cứu tôi, cậu cũng ở đó… Nhớ ra chưa?”



Tôi sững sờ gật đầu: “Nhớ rồi, anh thật sự là cái con…” Tôi nói một nửa, lại nuốt ba chữ “hồ ly tinh” lại.



Trang Hà thấy tôi không nói ba chữ đó ra, thì cười hài lòng: “Ừ, là tôi đó. Vốn lúc đó tôi trốn trên núi độ kiếp, ai ngờ trúng bẫy mà chú họ cậu đặt. Nhưng khi thấy chú họ cậu đi tới, tôi đã biết ông ấy sẽ thả mình ra!”



“Vậy sao anh còn nhớ tôi, cũng đâu phải là tôi cứu anh?” Tôi dè dặt hỏi.



Trang Hà thở dài: “Về sau tôi có đến nhà chú họ cậu vài lần. Có lẽ lúc đó cậu còn nhỏ, nên ông ấy không nói với cậu. Cái tên vong ân bội nghĩa này, đúng là chịu thiệt mà, cậu còn ăn mấy con thỏ rừng mà tôi đưa tới đó!”