Người Tìm Xác

Chương 113 : Không còn sống lâu nữa

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Thì ra Trang Hà chính là con Hỏa Hồ Ly năm đó được tôi và chú họ thả đi, không ngờ qua nhiều năm như vậy, chúng tôi còn có thể gặp lại nhau. Tuy tôi nhận ra anh ta không có ác ý với mình, nhưng anh ta cứ đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn phải có mục đích nào đó.



Tôi nghĩ đến lời anh ta nói khi vừa vào cửa, thì tò mò hỏi: “Sao anh không cho tôi đụng vào nữ thi này? Cô ta là tình nhân của anh à?”



Trang Hà lườm tôi: “Chẳng lẽ cậu muốn mình giống kẻ đã chết ngoài kia à? Nếu không phải có quen biết với chú họ của cậu, thì tôi mới lười quan tâm cậu sống chết thế nào ấy?”



Tôi giật mình: “Anh nói Triệu Quân chết là vì đụng vào cỗ thi thể từ đời nhà Thanh này à? Sao có thể thế được, chẳng phải trước đó mấy đàn em của Lưu Thắng Lợi cũng đã chạm vào cô ta rồi à, sao họ vẫn sống tốt?”



Trang Hà thấy tôi không tin thì lấy một gói khăn giấy ra, sau đó rút ra một tờ, đi tới chỗ nữ thi rồi nhẹ nhàng phủ lên, chiếc khăn trắng tinh bị thấm ướt ngay lập tức.



“Thi thể này làm từ nước à?” Tôi nói mà không suy nghĩ.



Trang Hà nhún vai: “Cậu nói đúng rồi đấy, nữ thi này đúng là làm từ nước!”



Không ngờ mình đoán đúng thật!



“Làm từ nước như thế nào?” Tôi không hiểu nên hỏi.



Lúc này Đinh Nhất cau mày nói: “Chẳng lẽ trên người cô ta có chất độc dùng để chống phân hủy?”



Trang Hà gật đầu: “Cuối cùng cũng có người thông minh rồi! Nếu không cẩn thận để nước văng đến mũi miệng mắt, thì chắc chắn phải đi gặp Diêm Vương rồi!”




Trang Hà thấy tôi ngồi xuống chuẩn bị nghe mình kể chuyện thì cười, sau đó dùng giọng nói lạnh lẽo kể cho chúng tôi nghe về năm đó…



Khi ấy Trang Hà còn chưa tu luyện được thành người, vẫn chỉ là một con hồ ly đỏ nhỏ yếu. Bởi vì có bộ lông rất đẹp nên anh ta thường trở thành đối tượng bị đám thợ săn đuổi giết. Vào cuối thu năm đó, tuyết rơi sớm hơn mọi năm, vì đói nên Trang Hà bất cẩn bị sập bẫy của thợ săn.



Vài lúc Trang Hà cho rằng mình sẽ bị người ta lột da làm áo khoác lông, thì được một cô bé xinh đẹp cứu.



Cô bé này tên Diệp Lan, là một cách cách của triều Thanh, a mã của cô ấy là một Quận vương, cô ấy còn một người anh lớn hơn năm tuổi tên là Huyền Lý. Trang Hà chính là lễ vật mà Huyền Lý tặng cho Diệp Lan nhân dịp sinh nhật.



Không ngờ Diệp Lan vừa thấy Trang Hà thì đã rất yêu thích, không đành lòng nhìn con vật xinh đẹp như vậy biến thành một bộ áo lông, nàng cầu xin anh trai đừng giết nó. Vì bắt được anh ta ở nơi có tên Trang Hà, nên Diệp Lan cũng gọi anh ta là Trang Hà…



Từ đó mọi người trong Vương phủ đều biết cách cách nuôi một con hồ ly đỏ tên Trang Hà. Nhưng khi đó Trang Hà rất nghịch ngợm, nay trộm gà sau hậu viện, mai lại cắn chết vịt, làm bọn hạ nhân giận mà không dám nói gì.



Sau đó Huyền Lý thấy dã tính của anh khó thuần nên khuyên Diệp Lan hãy thả về rừng, nói chỉ có ở đó mới là mái nhà chân chính của anh. Diệp Lan là cô bé tốt bụng, biết dù có được cho ăn uống đầy đủ, nhưng cũng không thể khiến Trang Hà vui vẻ thật sự. Thế là cô bé đồng ý lời đề nghị của anh trai, phóng sinh Trang Hà.



18 năm sau, Trang Hà đã có một chút đạo hạnh nên muốn xuống núi, thăm cô cách cách năm xưa cứu mình giờ lớn lên đã thế nào rồi. Kết quả khi vừa đến Vương phủ, anh ta thấy ở đó có rất nhiều âm khí bao trùm, giống như sắp làm lễ tang cho ai đó.



Thoạt đầu Trang Hà còn tưởng rằng a mã của Diệp Lan qua đời, ai ngờ nghe ngóng được mới biết, lão Vương gia đã sớm quy thiên 7 năm trước, còn người sắp chết trong phủ lần này là… cách cách Diệp Lan.



Trang Hà ngỡ ngàng, ngẫm lại thì Diệp Lan năm nay cũng mới chỉ 25, sao còn trẻ như vậy mà đã chết đi? Trang Hà muốn nghe ngóng tiếp, nhưng mấy hạ nhân kia như có điều giấu giếm, xem ra chuyện cũng không hề đơn giản như vậy.