Người Tìm Xác
Chương 114 : Kim ngọc lương duyên
Ngày đăng: 05:36 30/04/20
Vì muốn làm rõ nên Trang Hà giả làm một vị thần y chuyên vân du bốn phương, nói muốn vào phủ chữa bệnh cho quý nhân, vậy nên mới được đưa vào gặp Diệp Lan đang bệnh tình nguy kịch.
Khi nhìn thấy Diệp Lan nằm trên giường, nếu không nhờ nốt ruồi đỏ ở khóe môi, thì có lẽ anh ta đã không thể nhận ra đây là cô bé xinh đẹp năm ấy.
Trang Hà bắt mạch xong thì cũng biết mình bất lực, thế là anh ta không trực tiếp để lộ thân phận của mình, hỏi Diệp Lan có di nguyện gì không, anh ta có thể giúp cô hoàn thành.
Lúc đầu Diệp Lan cũng giật mình, nhưng cô ấy nhanh chóng tin lời Trang Hà nói, vì có một số việc năm ấy chỉ có cô và Hỏa Hồ Ly mới biết thôi. Có lẽ mấy năm nay gặp phải quá nhiều chuyện buồn khổ, nên trước lúc chết có thể gặp người tâm sự cùng mình, âu cũng được an ủi.
Thế là Diệp Lan kể hết những chuyện khiến mình bị bệnh thành như bây giờ cho Trang Hà…
Thì ra a mã của Diệp Lan đã bị bệnh chết từ 7 năm trước, người ca ca duy nhất của cô là Huyền Lý được kế thừa tước vị Quận vương, trở thành tân chủ nhân của Vương phủ.
Từ nhỏ Huyền Lý đã rất yêu thương muội muội này, nên luôn quan tâm đến mọi chuyện của nàng. Đặc biệt là ở vấn đề tuyển em rể, y càng cố gắng làm thật tốt.
Huyền Lý chỉ là một Quận vương, nên không cần muội muội mình đi liên hôn, chỉ muốn tìm được người chồng như ý cho muội muội là được.
Nhưng anh ta tuyển tới tuyển lui đều cảm thấy không vừa ý, Diệp Lan cũng chẳng vui vẻ. Kể từ khi kế thừa tước vị của a mã, ca ca vẫn luôn dẫn binh đi đánh trận, nên chướng mắt với đám công tử ẻo lả trong kinh thành.
Nếu không phải loại tay trói gà không chặt, thì chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si đơn giản, chẳng xuất hiện ai gần tuổi với Diệp Lan mà văn võ toàn tài cả.
Đến lúc đó có khi chức quan cũng mất, làm không tốt không biết chừng còn bị rơi đầu…
Cùng đường, Đoạn Tử Ngọc đành phải đồng ý yêu cầu của Huyền Lý, cải tộc rồi thành thân với Diệp Lan.
Sau khi Đoạn Tử Ngọc và Diệp Lan thành thân thì ở lại Vương phủ, vốn là Huyền Lý định mua một phủ hộ ở bên ngoài cho bọn họ, nhưng không biết vì sao y không muốn để hai đứa em rời xa mình.
Hơn nữa Đoạn Tử Ngọc vẫn luôn đi theo y làm việc, nếu ở chung một nhà cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Thế nhưng một thời gian dài sau, Diệp Lan phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn tươi cười cởi mở như trước đây nữa.
Cho dù là ở ngoài hay trong nhà, hắn vẫn giữ một khuôn mặt ảm đạm, thỉnh thoảng mới nở nụ cười với nàng, nhưng Diệp Lan có thể nhận ra nụ cười kia không thật lòng. Cho dù khi Diệp Lan có thai, gương mặt của Đoạn Tử Ngọc cũng chỉ thoáng hiện vẻ vui mừng, rồi lập tức khôi phục lại kiểu không cảm xúc.
Mãi cho đến một ngày, xảy ra chuyện khiến Diệp Lan khó mà quên được, mà cũng vì chuyện này đã thay đổi hoàn toàn về ấn tượng của mình với… hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời nàng…
Hôm đó là ngày 15 tháng 8, đúng vào tiết Trung thu, sau khi ca ca Huyền Lý từ trong cung trở về thì ở lại hậu viện ngắm trăng cùng hai vợ chồng họ. Lúc đầu không khí còn hơi ngượng ngùng nên Huyền Lý chủ động rời đi.
Nhưng khi chỉ còn lại Diệp Lan và Đoạn Tử Ngọc, cả hai cũng chẳng có lời gì để nói, mà Diệp Lan đang mang thai nên càng dễ mệt mỏi, nàng bảo Đoạn Tử Ngọc đưa mình về phòng nghỉ ngơi!
Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, Diệp Lan xoay người thì phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn nằm cạnh. Nàng xuống giường, muốn đi tìm xem nửa đêm nửa hôm Đoạn Tử Ngọc lại đi đâu?