Người Tìm Xác

Chương 115 : Chuyện động trời

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Đã qua canh hai, Diệp Lan đi vào sân. Vì hôm nay là rằm tháng tám nên mặt trăng vừa to vừa tròn vành vạch. Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy hình như có hai bóng người đang chuyển động trong đình nghỉ chân.



Diệp Lan vừa mới đến gần, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của ca ca mình: “Sao đệ lại bướng bỉnh như thế, chẳng phải bây giờ đều rất tốt đấy sao? Đệ còn muốn ta làm gì nữa? Đệ nói đi?”



Đây là lần đầu tiên Diệp Lan nghe thấy ca ca nói chuyện như thế với người ngoài, ngay cả đối với phúc tấn của y - chị dâu Diệp Lan, cũng chưa từng được như thế. Diệp Lan thực sự rất tò mò, người đang đứng sau cây cột kia là ai?



Nhưng không thấy người kia nói gì, sau đó tiếng của ca ca lại vang lên: “Ta biết đệ hận ta, nếu có cơ hội để giết ta, chắc chắn đệ sẽ không nương tay. Nhưng bây giờ đệ không có cơ hội đó, vậy vì sao lại không ngoan ngoãn nghe lời ta?”



Diệp Lan giật mình, là ai mà lại hận ca ca đến mức muốn giết huynh ấy đến vậy, thế mà ca ca vẫn một lòng giữ người này ở bên cạnh ư?! Ngay lúc nàng cúi đầu khó hiểu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng xé quần áo vang lên trong đình.



Diệp Lan không phải cô gái ngây thơ chưa trải sự đời, tiếng động này rõ ràng là… hai người đang ân ái. Nữ nhân này là ai thế? Trong vương phủ này, còn có nữ nhân nào ca ca muốn mà lại không được?



Nghe tiếng động trong đình ngày càng kịch liệt, Diệp Lan đỏ mặt nghĩ phải mau rời khỏi đây, thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, giận dữ cất lên: “Thả, thả… tay ra! Sẽ bị người khác nhìn thấy!”



“Nhìn thấy thì đã sao? Phủ này là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm!” Huyền Lý ngang ngược nói.



“Vậy Diệp Lan?!”



“Con bé ngủ từ sớm rồi…”



Diệp Lan như gặp sấm sét giữa trời quang, đứng ngây tại chỗ, cứng ngắc đến mức quên cả hô hấp. Sao có thể như vậy được? Vì sao lại xảy ra chuyện này với trượng phu mà nàng yêu nhất…




Trang Hà không thèm để ý mà cười nói: “Mời hai vị quý nhân cho hạ nhân lui đi, ta có việc muốn thương lượng với hai vị.”



Huyền Lý là võ tướng rong ruổi chiến trường quanh năm, giết người như ngóe. Còn Đoạn Tử Ngọc lại luôn đi theo Huyền Lý, nên cũng không phải thứ hèn nhát gì, họ hoàn toàn coi khinh Trang Hà trước mặt.



Thế là Huyền Lý phất tay với đám hạ nhân, ra hiệu cho họ lui ra ngoài, chỉ một loáng đã chỉ còn lại ba người.



Trang Hà cũng không vòng vo, nói thẳng là Diệp Lan không còn nhiều thời gian, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự!



Huyền Lý giận dữ nói: “Tên điêu dân to gan ở đâu ra? Dám đến đây nói nhảm hả!”



Nhưng Đoạn Tử Ngọc kéo Huyền Lý lại: “Để hắn nói hết lời đã.”



Đường đường là Quận vương, lại để một tên nhu quan tứ phẩm xoa dịu bằng một câu, nếu nói hai người này không có chuyện gì, thì đánh chết Trang Hà cũng không tin.



“Vẫn là vị đại nhân này thông tình đạt lý, tiếc là không yêu hồng nhan… mà lại yêu võ tướng!” Nói rồi Trang Hà bật cười.



Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Trang Hà có thể nhìn thấy rõ sát ý của Huyền Lý nổi lên…



“Hai vị đừng vội, chuyện giữa các người không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ở lại hoàn thành tâm nguyện của Diệp Lan, báo đáp ơn cứu mạng năm đó. Còn tâm nguyện là gì thì nàng vẫn chưa nói, cho nên ta mới ở lại phủ này.” Trang Hà thản nhiên nói như vậy.