Người Tìm Xác

Chương 116 : Xác chết canh mộ

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Huyền Lý nghe xong thì nghi ngờ vô cùng, hắn cùng lớn lên với Diệp Lan, sao lại không biết trước kia muội muội từng cứu một người như vậy nhỉ? Hơn nữa, trước giờ Diệp Lan vẫn luôn sống trong khuê phòng, có nam nhân nào con bé từng gặp mà y không biết đâu, làm sao mà có tên này được?



Trang Hà thấy Huyền Lý vẫn nghi ngờ nhìn mình, bèn lắc đầu nói: “Thôi! Ngươi đừng đoán mò nữa, ta và muội muội của ngươi rất trong sạch, 18 năm trước nàng từng cứu ta một mạng. À nói đến đây mới nhớ, ngươi với ta còn có thù hận chưa báo hết đấy, chờ ta hoàn thành tâm nguyện của muội muội ngươi xong, tất nhiên sẽ đến lượt ngươi!”



Huyền Lý càng mờ mịt trước lời nói của Trang Hà hơn, y không hề biết tên thần thần bí bí này là ai, nhưng bây giờ Diệp Lan đang rất tin tưởng gã, y cũng không thể đuổi gã đi được.



Đêm đó, Diệp Lan gọi Huyền Lý và Đoạn Tử Ngọc đến, nói mình muốn được an táng ở một nơi cách xa trần thế, giống như nơi mà năm đó họ đã thả con hồ ly nhỏ đi vậy, tới một nơi núi rừng thưa người.



Huyền Lý chọn một nơi phong thủy rất tốt, ít người lui tới ở vùng ngoại ô để xây lăng mộ cho Diệp Lan. Nói đến cũng lạ, khi ngôi mộ này vừa được động thổ, sức khỏe của Diệp Lan cũng tốt lên ngay, có thể xuống giường đi lại.



Huyền Lý và Đoạn Tử Ngọc đều nghĩ chắc lăng mộ này không cần dùng đến nữa. Ai ngờ ngay khi lăng mộ được làm xong, vào nửa đêm hôm đó Diệp Lan nhắm mắt xuôi tay… Nàng ra đi rất thanh thản, Trang Hà vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn.



Đến cuối cùng, Trang Hà vẫn không nói cho Huyền Lý biết tâm nguyện cuối cùng của Diệp Lan là gì, chỉ giúp họ lo liệu hậu sự cho Diệp Lan, đến khi đưa nàng hạ táng.



Từ sau khi chôn cất Diệp Lan xong, Huyền Lý thường xuyên thấy Đoạn Tử Ngọc thậm thà thậm thụt với Trang Hà, trong cơn ghen tức, y đuổi Trang Hà ra khỏi Vương phủ.



Mấy năm sau, sức khỏe của Đoạn Tử Ngọc ngày càng sa sút, Huyền Lý rất lo lắng. Chuyện Diệp Lan mất đã khiến y bị đả kích rất lớn. Nếu Đoạn Tử Ngọc cũng bỏ đi, chắc y sẽ không chịu nổi mất.



Ngờ đâu đến mùa thu năm đó, chiến sự ở biên cương đột nhiên căng thẳng, Huyền Lý phụng mệnh mang quân nghênh chiến. Vì sức của Đoạn Tử Ngọc không thể chịu được di chuyển đường dài, nên Huyền Lý đành phải để hắn ở lại phủ để tĩnh dưỡng.
Cũng từ đó trở đi, Huyền Lý bắt đầu chọn chỗ xây lăng mộ cho mình ở Thịnh Kinh…



Mấy năm sau lăng mộ xây xong, y mời một vu sư Tát Mãn rất lợi hại thời bấy giờ đến, để ông ta giúp mình luyện chế một xác chết canh mộ. Mặc dù vu sư Tát Mãn này đồng ý với yêu cầu của Huyền Lý, nhưng ông ta nói rằng vì thân phận của Huyền Lý tôn quý, cho nên xác chết thủ hộ này cũng phải phù hợp với những điều kiện sau.



Một, nhất định phải có xuất thân danh môn, thân phận cũng phải tôn quý như Huyền Lý.



Hai, người này nhất định phải có cơ thể là âm, cũng chính là nữ.



Ba, khi tại thế người này phải có oán niệm cực kì lớn.



Huyền Lý nghe xong thì chỉ cười lạnh rồi nói: “Xin ngài yên tâm, chỗ ta vừa hay có sẵn một người, chắc chắn sẽ phù hợp với ba điều kiện này của ngài.”



Người bị Huyền lý đối xử như thế không phải ai khác, mà chính là phúc tấn của y, A Như Na! Người ngoài nhìn vào thì thấy A Như Na là Công chúa đến từ Mông Cổ, có một người chồng gần như hoàn mỹ, đáng tiếc mệnh không tốt nên nàng ta còn chưa có con mà đã bệnh chết.



Nhưng làm sao họ biết, A Như Na bị Huyền Lý nhốt trong hầm băng giữ xác của Đoạn Tử Ngọc, cả ngày nhìn Huyền Lý nói những lời thâm tình với Đoạn Tử Ngọc đã chết kia, cuối cùng do quá uất ức mà chết.



Sau đó A Như Na bị vu sư Tát Mãn kia dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện thành xác chết giữ mộ. Khi Huyền Lý hoàn thành lăng mộ của mình xong, đã đem những ngọc ngà châu báu mà khi A Như Na còn sống yêu quý nhất, để vào bồi táng cùng nàng ta, rồi phong ấn ở một điện thờ phụ trong lăng mộ.