Người Tìm Xác
Chương 1129 :
Ngày đăng: 05:49 30/04/20
Quả nhiên sau khi bị tôi xúi giục, người dưới đài đều phụ họa theo tôi: “Đúng vậy, không thể cho tên đàn ông đó được hội được, kiên quyết không thể!” & Tộc trưởng thấy tộc nhân bị người ngoài thao túng, thì lập tức giơ tay lên, nói: “Chuyện của chúng2tôi không tới lượt người ngoài chen miệng vào, ở đâu đến thì về đó đi!” Tối nghe mà thấy rất tức giận! Người ta dễ dàng quyết định sinh tử của một người phụ nữ như vậy ư? Không nói địa vị của người phụ nữ thời xưa thấp như thế nào,5nhưng dẫu sao cũng là một mạng người mà?
Nhưng nhìn gương mặt đầy tử khí của tộc trưởng, tôi cũng phải nhịn cục tức trong lòng xuống, sau đó nặn ra một bộ mặt vui vẻ nói với mọi người: “Chẳng lẽ các vị không hiếu kì muốn biết người đàn ông đó6là ai? Nhìn cô Hạ Hà này trời sinh quốc sắc thiên hương, người được cô ấy coi trọng đương nhiên không thể là nhân vật tầm thường được, nhưng tôi thật tò mò, tại sao đến lúc này rồi mà người đàn ông kia vẫn không thấy đâu? Chẳng lẽ nhìn thấy5cô ấy vì mình mà gánh chịu một mình lại không đau lòng ư?”
Lúc nói lời này, ánh mắt tôi nhanh chóng nhìn khắp lượt mọi người ở đây, thấy trên mặt bọn họ chỉ có tò mò và nghi ngờ, không ai có biểu hiện như gian phu. Hơn nữa nhìn một3lượt người dưới đài này, tôi cũng không thấy ai thích hợp để Hạ Hà thà đánh cược cũng phải liều mình che chở.
Lúc này, đột nhiên khóe miệng tộc trưởng hơi giật lên một cái, trong lòng tôi hiểu ra, xem ra là tộc trưởng biết người này là ai? Để cho một người đường đường là tộc trưởng như ông ta biết mà không nói ra, hẳn phải là người thân của ông ta...
Tôi bèn nhỏ giọng hỏi “con ma” bên cạnh: “Người anh em, xin hỏi tộc trưởng của các anh có con không?”
Người kia nghe tôi hỏi vậy thì vui vẻ nói: “Đương nhiên có, tộc trưởng có ba người con trai, đều là nhân tài, đặc biệt là Nhị thiếu gia, vừa mới được tộc trưởng cho đi du học.”
Tôi trầm giọng hỏi: “Anh ta... cuối cùng có xuất hiện không?” Đầu tiên Hạ Hà đau đớn cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Không...” “Không ư?” Tôi nghe mà lòng đau xót, cảm thấy cô ấy đơn phương nỗ lực vì tình yêu như vậy có đúng không? Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn hỏi cô ấy: “Chị có hận anh ta không?” Tôi tưởng rằng Hạ Hà vô cùng hận người đàn ông đó, nhưng không ngờ cô ấy thoải mái lắc đầu: “Tôi biết anh ấy nhất định có lý do bất đắc dĩ..”
Tôi nghe mà lòng không khỏi xúc động, người phụ nữ này tốt biết bao! Đến nước này mà trong lòng vẫn yêu người đàn ông hèn yếu đó... Nghĩ cũng buồn cười, làm gì có chuyện gì bất đắc dĩ mà có thể quan trọng hơn tính mạng người mình yêu? Ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, tại sao Hạ Hà lại yêu anh ta đến thế?
Lòng tôi đau nhói, mặc dù không rõ cảm giác nảy sinh trong lòng này là gì, là hâm mộ? Hay ghen tỵ? Tôi không nói được, tóm lại tôi thật lòng cảm thấy Hạ Hà làm vậy thật không đáng, vì một người đàn ông vô dụng như vậy mà chết...
Tôi nhìn bên sườn mặt xinh đẹp của Hạ Hà, trong lòng đột nhiên sinh ra một nghi vấn. Nếu trong lòng Hạ Hà không có oán khí, vậy oán khí nặng như vậy là từ ai sinh ra, mà lại có thể đem hồn phách của mọi người vây ở đáy hồ này bao năm như vậy?
Cuối cùng, tôi không đành lòng tận mắt nhìn thấy Hạ Hà bị người ta dìm xuống hồ, nên đành xoay người rời khỏi đám thôn dân đang hưng phấn ầm ĩ kia, những người này quá máu lạnh! Bọn họ chẳng những không đồng tình cho Hạ Hà, mà còn mong đợi được thấy cô ấy bị dìm hồ, từng khuôn mặt đều rất vui sướng như vậy!