Người Tìm Xác

Chương 1130 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


Có lẽ trong mắt những thôn dân này, trừ tính mạng mình ra, người khác có chết hay không cũng chẳng sao! Thật may, năm đó không phải tất cả người Trung Quốc đều không quan tâm đến sống chết của người khác như vậy,



nếu không sẽ chẳng có được cuộc sống tốt đẹp như ngày nay. Tôi rất2may mắn vì mình được sinh ra ở xã hội bây giờ, mặc dù không phải rất hoàn mỹ, nhưng so sánh với xã hội Trung Quốc cũ cũng tốt hơn rất nhiều. Đến lúc này tôi mới bỗng nhiên hiểu ra cái tình cảm khó hiểu nảy sinh trong lòng mình đối với Hạ Hà là gì, đó5là một loại thương cảm... đau lòng cho số mệnh truân chuyên của cô ấy, càng đau lòng cho sự cố chấp hi sinh vì tình yêu của cô ấy.



Nhưng vấn đề bây giờ là tôi làm thế nào mới có thể giải phóng được những oan hồn bị kẹt hàng trăm năm ở đáy hồ này đây? Hiện6giờ chú Lê và Đinh Nhất không ở bên tôi... Mỗi khi phải đối mặt với những tình huống như thế này tôi luôn cảm thấy rất mông lung, bởi khi khẩn trương, đầu óc con người trở nên chậm chạp hơn bình thường.



Tôi lo lắng cha tay vào nhau, sau đó quay sang hỏi Hạ Hà ở bên5cạnh: “Nếu chị không hận người đàn ông kia, thì tại sao nhiều năm như vậy cũng không chịu rời đi?”



Hạ Hà khẽ thở dài: “Bởi tôi đang đợi... Anh ấy đã hứa nhất định sẽ trở lại mang tôi đi, tôi tin tưởng anh ấy, cho nên nhất định phải đợi đến khi anh ấy trở lại...” Tôi3phải mắng thầm trong lòng một câu, thật là một người phụ nữ ngốc nghếch... Đã qua hơn một trăm năm, người đàn ông kia chắc đến vụn xương cũng sắp tan hết rồi mà cô ấy vẫn ở đây chờ? Vào giờ phút này tôi mới hiểu được, thứ vây khổn hồn phách cả thổn này không phải oán khí mà là chấp niệm cùng sự si tình trong lòng Hạ Hà.



Bây giờ tôi chỉ hi vọng những người tiến vào trước đó đừng xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy nên tôi xác nhận cùng Hạ Hà một lần nữa, xem cô ấy có thấy những người khác giống tôi không? Hạ Hà mờ mịt lắc đầu: “Không... Anh mặc quần áo kì quái như vậy, nếu gặp thì tôi nhất định sẽ nhớ.”




Tôi ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một người đàn ông mặt trắng mặc quần tây áo sơ mi đi ra từ sương mù, nếu không phải quanh người anh ta có tà khí quẩn quanh thì tôi không thể nhìn ra người đàn ông dịu dàng như vậy mà lại là ác ma sát khí bức người... Anh ta khẽ đẩy mắt kính lên, mặt lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Tại sao lại xuống thôn Hạ Hồ...”



Mặc dù người đàn ông này còn cách tôi một đoạn, nhưng hai chân tôi đã không tự chủ được mà phát run, thế là tôi đưa tay gõ lên hai chân mình, sau đó tỏ vẻ ung dung nói: “Tôi... Tôi, tôi đi nhầm đường, đúng! Tôi bị lạc đường nên mới vào đây, xin hỏi... Xin hỏi làm thế nào để rời khỏi đây?”



Người đàn ông đeo kính khẽ nheo mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, anh ta nói: “Nếu tôi nói với cậu là, nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra?” Tôi nghe vậy mà lòng cảm thấy nặng nề, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, xem chừng lần này tôi gặp phải nhân vật lợi hại rồi... Có một thoáng, tôi từng nghĩ lấy con dao ở ống quần ra, nhưng sau đó lập tức từ bỏ ý niệm này. Bởi nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên đối đầu, tôi cũng không phải là Đinh Nhất. Nếu thực sự muốn đối đầu, người thua thiệt cuối cùng cũng chỉ là mình... Cho nên trước hết tôi chỉ có thể trấn an anh ta, kéo dài thời gian, chờ đợi hai người Đinh Nhất nghĩ ra biện pháp tìm được tôi.



Sau khi cân nhắc, tôi bình tĩnh lại rồi chỉ vào thôn Hạ Hồ sau lưng mình: “Anh cũng là người của thôn Hạ Hồ ư?”



Người đàn ông nghe tôi hỏi vậy thì đưa mắt nhìn phía sau lưng tôi, sau đó lạnh lùng nói: “Đã từng...”