Người Tìm Xác
Chương 1141 :
Ngày đăng: 05:49 30/04/20
Tôi hốt hoảng mở mắt, phát hiện trước mắt mình là ánh sáng lóa mắt, không nhìn rõ thứ gì, mà giọng nói vừa rồi cũng dần rõ ràng hơn. Tôi nhìn về phía tiếng nói phát ra và thấy Đinh Nhất đang khẩn trương nhìn mình...
“Tiến Bảo? Cháu có thể nghe thấy chú nói không?” Chú Lê ở bên cạnh thận trọng hỏi. Tôi hơi ngơ ngác nhìn2bọn họ, sau đó nhìn lại mình thì thấy bản thân đang đứng trong nước, quần áo trên người vô cùng thê thảm, giống như vừa lăn lộn trên mặt đất vậy...
Trong chốc lát tôi thấy hơi choáng váng, không thể xác định mình đã trở về hay chưa. Đồng thời tôi cũng phát hiện ánh mắt chú Lê và Đinh Nhất nhìn tôi hơi kì lạ, giống như5không xác định tôi có phải chính mình hay không.
Tôi chột dạ hỏi. “Cháu... thế nào?”
Chú Lễ khó mà giải thích mọi chuyện nên đành nói: “Quay về chú sẽ kể cho cháu biết, giờ trước hết cháu lên đây đã, đừng đứng trong nước, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chú thấy chỗ này sắp ngập rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện thôn6cổ đã chìm trong nước từ bao giờ, chỗ chúng tôi đứng cách bờ một đoạn. Tôi chợt nhớ tới chín người bị mất tích, nên vội hỏi chú Lê: “Đã tìm được mấy người bị nhốt kia chưa ạ?” Chú Lê gật đầu: “Tìm được rồi, bọn họ đã được đưa tới bệnh viện, Tiến Bảo, cháu qua đây... Đừng đứng trong nước.”
Đinh Nhất từ từ đưa tay5cho tôi, nhưng trong mắt anh ta lại có vẻ không chắc chắn, tôi không hề nghĩ ngợi gì liền tóm lấy cái tay anh ta đưa tới, không ngờ vừa đụng phải, tôi lại thấy tay mình truyền đến một cơn đau nhói.
Đinh Nhất vừa nghe là hiểu ngay, anh ta hỏi chú Lê: “Sư phụ vẫn chưa nói cho cậu ta biết à?” Chú Lê nhún vai: “Ta cũng không biết phải nói với nó thế nào...”
Thấy hai người họ nói qua nói lại với vẻ bí hiểm, tôi không kiên nhẫn giục bọn họ nói nhanh lên, tôi đã bị thương thành thế này rồi mà ngay cả quyền được nghe cũng không có nữa à? Sau cùng vẫn là Đinh Nhất chậm rãi kể cho tôi nghe, nhưng sau khi nghe xong, tôi lại cảm giác cả người lạnh toát.
Ngày đó, sau khi tôi đi vào thôn Hạ Hồ, chú Lê và Đinh Nhất cảm thấy rất lo lắng cho tôi, theo lý thuyết, biện pháp này có thể làm được, nhưng trên thực tế nó tồn tại rất nhiều biến số.
Nhưng tôi đã tiến vào rồi, hai người họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì họ không vào được thôn Hạ Hồ. Nhưng qua rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa đi ra. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Diên Thần đang đứng bên ngoài cũng không thể chờ nổi nữa.
Không còn cách nào khác, chú Lê đành tính đến phương án cứng đối cứng với Lý Diên Thần, nếu có thể đánh tan hắn thì ít nhất đám sương mù dày đặc này cũng sẽ tan hết. Nhưng khi bọn họ vừa tới cửa thôn để gặp Lý Diên Thần thì bất ngờ lại nhìn thấy tôi với toàn thân phủ đầy khí đen đang đi ra từ thôn Hạ Hồ... Chú Lê nhìn thấy thế thầm kêu không tốt, trên người tôi lúc đó đâu chỉ có âm hồn của Hạ Hà, với khối khí đen này, chắc là tôi đã đưa toàn bộ âm hồn của thôn ra ngoài.
Trong lúc chú Lê đau đầu không biết phải làm gì, bỗng nghe thấy trong miệng tôi phát ra âm thanh của một người phụ nữ, chú đoán ra ngay đó là giọng nói của Hạ Hà ở trong cơ thể tôi. Giọng nói của Hạ Hà cực kì hoảng sợ nói với Lý Diên Thần: “Diên Thần chạy ngay đi!”