Người Tìm Xác
Chương 1142 :
Ngày đăng: 05:49 30/04/20
Lúc đó chú Lê không hiểu Hạ Hà nói “Diên Thần chạy ngay đi!” là có ý gì, chú nghĩ Hạ Hà cuối cùng cũng ra được khỏi làng, vì sao cô ấy lại muốn người yêu mình chạy ngay đi? Mà không chỉ chú Lê, đến ngay cả Lý Diên Thần cũng không hiểu Hạ Hà muốn nói cái2gì nữa?
Chỉ thấy thoảng một cái Lý Diên Thần đã đi tới bên cạnh “tôi”, anh ta ôm chặt lấy “tôi” và nói: “Anh có lỗi với Hạ Hà... Thật xin lỗi! Anh đã về trễ, thật xin lỗi...”
Theo lời kể của Đinh Nhất, hình ảnh lúc đó rất... cay mắt! Tôi bị một con ma nam ôm chặt vào5trong ngực, tràn đầy tình ý nói những câu yêu thương, nếu không phải hai người chú Lê có mặt ở đó, có khi Lý Diên Thần hôn tôi luôn rồi, nếu thế chắc cái mặt già của tôi khó mà giữ được mặt mũi.
Ai ngờ, trong lúc chú Lê tính toán tiếp theo nên làm thế nào để siêu6độ đôi nam nữ si tình nhưng số khổ này thì mọi chuyện đột nhiên thay đổi, “tôi” tự nhiên cười gian xảo, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt Lý Diên Thần lên và nói: “Trông ngươi cũng không tệ lắm, đám linh hồn trong hồ này có liên quan tới người và ma nữ này...”
Lý Diên Thần nghe thế5thì biến sắc, lập tức buông vòng tay đang ôm tôi ra muốn lùi về phía sau. Nhưng “tôi” sao có thể để cho anh ta có cơ hội, “tôi” bất ngờ há miệng hút Lý Diên Thần vào trong người. Biển cổ này xảy ra quá nhanh, đến mức chủ Lê và Đinh Nhất đứng đờ người tại chỗ,3không biết “tôi” đang làm cái gì. Họ thấy “tôi” hút Lý Diên Thần xong vặn vẹo cổ vài cái, rồi lộ ra một vẻ mặt cực kì hài lòng, sau đó “tôi” liếc mắt nhìn chú Lê và Đinh Nhất...
Mặc dù bây giờ chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khi chú Lê nhớ lại ánh mắt tôi nhìn bọn họ lúc đó vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vì đó là ánh mắt của sói đói nhìn thấy thịt tươi... Cũng may rất nhanh “tôi” ẩn giấu đi ánh mắt đó, rồi nói với vẻ tiếc nuối: “Người sống? Không hứng thú...”
Ngờ đâu vừa dứt lời, lại có hai đám người dắt nhau đi ra từ hai hướng khác nhau, chú Lê nhìn kỹ, phát hiện đây chính là chín người đã mất tích lúc trước... Những thiết bị liên lạc trên người họ lúc này cũng đã khôi phục bình thường, hiển nhiên là đã liên lạc được với trên bờ.
Chú Lê không muốn những người này quấy rầy đến “tôi”, nên bảo họ mau lên bờ, giữa đường không được nghỉ ngơi, càng không được quay đầu lại! Mấy người này bị vây ở đây lâu như vậy, đã biết chỗ này có điều quái lạ, họ cần gì chú Lê phải dặn dò nữa? Từng người đi thẳng lên trên bờ.
Chú Lê thấy bọn họ đã an toàn lên tới bờ, mới xoay người nhìn về phía “tôi”, chắc lúc đó chú đang thầm tính toán làm sao để đưa được tên “Sát thần” này về, dù sao nước cũng đã ngập lên đến bắp chân rồi, nếu không lên bờ chắc chúng tôi phải bơi trở về.
Nhưng lúc ấy hai người bọn họ không biết phải làm gì với “tôi” bây giờ? Đinh Nhất bèn hô lớn tên của tôi, muốn gọi linh hồn đang bị che lấp của tôi đi ra. Không biết là do “tôi” năng lượng có hạn, hay tôi thật sự nghe được Đinh Nhất đang gọi, mà cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, nói tóm lại tôi đã lấy lại được quyền điều khiển cơ thể mình. Nghe Đinh Nhất kể đến đây, tôi lạnh toát từ đầu đến chân, sững sờ ngồi trên giường bệnh mà không nói nổi một câu nào. Chú Lê thấy tôi bị dọa sợ chết khiếp, liền nhẹ nhàng trấn an tối: “Không có chuyện gì đâu, chú đã bảo Đinh Nhất gọi cho chú họ cháu rồi, xem có biện pháp gì giải quyết một hồn phách khách trong cơ thể cháu hay không.”
Tôi vội vàng hỏi: “Cái hồn phách kia... Có thể thường xuyên xuất hiện không ạ?” Chú Lê lắc đầu: “Không nói chuẩn xác được... Nhưng để hắn ra được ngoài nhất định phải cần điều kiện gì đó, đúng rồi! Lúc cháu ở trong thôn Hạ Hồ đã xảy ra chuyện gì vậy?”