Người Tìm Xác

Chương 1146 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nghe sao chẳng đáng tin gì cả? Cái tên Trang Hà này còn có thể có bạn tốt cơ à? Vậy nhất định cũng là lão yêu quái ngàn năm giống anh ta rồi! Thảo nào anh ta nói tính tình của người nọ kỳ quặc, cũng không nhìn lại xem bản thân tốt chỗ nào?! Trang Hà thấy mắt tôi láo liên thì vỗ bộp vào gáy tối: “Chửi thầm tôi cái gì hả? Cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà cậu, đã cứu cậu bao nhiêu lần rồi, cũng không đổi lại được một câu nói tốt đẹp!”

Tôi lập tức cười ha hả: “Ai bảo thế: Vừa rồi tôi còn khen anh đẹp trai kia mà?”

“Một cầu anh siêu đẹp trai chẳng có lòng thành của cậu cũng tính2là khen tôi? Tôi đây sống ngần ấy năm đã sớm bị người ta khen mòn da rồi!” Trang Hà tỏ ra khinh thường.

Cứ như vậy, tôi và con hồ ly gia Trang Hà này anh một câu tôi một câu đầu võ mồm cả đêm. Cuối cùng anh ta phát hiện lâu rồi không gặp, khả năng mồm mép của tôi tăng cao, đành phải ném cho tôi một tấm danh thiếp, bảo tôi đến địa chỉ này tìm một phu nhân họ Kim, nói rằng bà ta chính là người có thể và nguyên thân giúp tôi.

Trang Hà đi rồi, tôi cẩn thận nhìn vào địa chỉ trên danh thiếp và phát hiện ra rằng đó là một câu lạc bộ tư nhân. Nhưng càng nhìn nó, tôi lại càng6cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm. Chỉ bằng một tấm danh thiếp là người ta có thể giúp tối ư? “Phu nhân Kim này không phải là má mì của câu lạc bộ chứ?” Tôi bày vẻ mặt trêu ghẹo nói với Đinh Nhất. Anh ta trừng mắt lườm tôi: “Cậu đừng có mãi không đúng đắn thế chứ? Đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, không thể qua loa được đâu!” Tôi nghe vậy lập tức thành thật gật đầu, không nói hươu nói vượn nữa, có điều đồng thời cũng thầm nghĩ bụng, chuyện bốc phét ba hoa này quả nhiên không hợp với Đinh Nhất... Sáng sớm hôm sau, tôi bảo lão Triệu làm thủ tục xuất viện cho tôi, dù sao bây giờ tôi0ở lại điều trị cũng chỉ chiếm tài nguyên công cộng, chẳng bằng nhường giường của mình cho người thực sự cần đi. Tất nhiên là lão Triệu không vui chút nào, chủ yếu vì vết thương trên tay tôi không hề có dấu hiệu khép lại. Anh ấy sợ giờ mà tôi xuất viện, mình tôi ở nhà sẽ dễ làm cho vết thương bị nhiễm trùng. Cuối cùng tôi đành phải ám chỉ cho anh ấy rằng bệnh viện không chữa khỏi được vết thương của tôi, cho nên chỉ có thể xuất viện trước rồi nghĩ cách sau. Hơn nữa còn dặn dò anh ấy tuyệt đối đừng cho Chiêu Tài biết chuyện này.

Lão Triệu nghe rồi cũng không nói gì nữa, chỉ chuẩn bị cho tôi một đống5băng gạc và thuốc sát trùng để băng bó vết thương, lại căn dặn Đinh Nhất những việc cần chú ý khi về.

Sau khi về đến nhà, tôi nhìn bàn tay mình bị bọc như cái bánh chưng: “Có cần phô trương như vậy không?” Tôi vừa nói vừa muốn tháo lớp băng gạc quá dày ra.

Kết quả Đinh Nhất thấy vậy lập tức ngăn cản tôi: “Đừng lộn xộn! Bác sĩ Triệu nói, bây giờ tay cậu phải hết sức cố gắng ít tiếp xúc với vi khuẩn... Với tình trạng này của cậu, lỡ như bị nhiễm trùng thì không phải là trò đùa đâu!”

Tối nghe Đinh Nhất nói cứ như rất nghiêm trọng, vì thế đành phải bỏ đi ý định tháo băng gạc dày cộm ra. Ai ngờ9một lát sau Đinh Nhất cảm thấy như vậy cũng không tốt, thậm chí còn tìm một sợi dây gạc treo cái tay bị thương kia của tôi lên... Ai biết chuyện thì biết tôi bị thương nhẹ, ai không biết còn tưởng rằng cánh tay tôi bị gãy cơ!

Nghe nói tôi đã về nhà, buổi trưa chú Lê vội vã chạy đến đây, khi tôi đưa danh thiếp Trang Hà đưa mình cho chú xem, chú lại cất tiếng ồ... Tôi thầm lấy lạ: “Sao ạ? Chú quen phu nhân Kim này à?” Chú Lê cười ha ha: “Phu nhân Kim này không bình thường đâu! Làm người kín đáo, nhưng lại là bà trùm ngầm rất nổi tiếng ở trong nước, rất nhiều bạn nghề của chú Lê đều có lòng muốn giao thiệp. Kết quả người ta đều uyển chuyển từ chối hết lượt, nói thẳng ra là bà đây có tiền, nhưng bà không dễ lừa!!” Trước đây chú Lê cũng có lòng muốn làm quen với phu nhân Kim này, nhưng vừa thấy thái độ của bà ta đối với người khác thì biết người phụ nữ này không dễ chọc, cho nên làm sao chú có thể làm chuyện tự hạ thấp giá trị con người mình thế? Chẳng qua không quen thì không quen, chứ không phải là không biết một số tin đồn của bà già này...

Người ta truyền miệng nhau rằng phu nhân Kim này có tiền như vậy, là bởi vì cả đời đã gả cho mười mấy người đàn ông, hơn nữa mỗi một người đàn ông đều là ông trùm siêu giàu. Sau khi những người đàn ông này chết đều để lại toàn bộ tài sản kếch xù cho phu nhân Kim.

Còn nữa, sở dĩ phu nhân Kim này thần bí, đó là vì dù hầu hết mọi người đều biết trong giới nhà giàu có tồn tại một người phụ nữ huyền thoại như vậy, nhưng lại chưa có ai từng gặp người thật, càng không biết bà ta họ gì tên gì... Điều duy nhất có thể khẳng định là, người chồng cuối cùng của bà ta họ Kim. Nghe chú Lê kể xong, tôi không thể không líu cả lưỡi: “Vậy tấm danh thiếp này chẳng phải là rất trâu bò ư, bởi vì bên trên đây còn có địa chỉ và điện thoại của bà ta nữa?” Chú Lê gật đầu bảo: “Đương nhiên rồi, có điều tiền đề là tấm danh thiếp này là đồ thật!!” Tôi làm ra vẻ chẳng sao cả: “Có phải thật hay không đi rồi sẽ biết...” Tối hôm đó, ba người chúng tôi cùng nhau đi đến địa chỉ ghi trên danh thiếp. Kết quả vừa đến gần đã trải nghiệm được cái gì gọi là “Câu lạc bộ tư nhân”... Theo bản đồ chỉ đường, vị trí này là một nơi lưng chừng núi ở nội thành có phong cảnh hợp lòng người, tên là núi Bích Hà.

Bởi vì ngọn núi này nằm gần sườn phía bắc công viên Nam Hồ của thành phố, cho nên được xem là ngọn núi nhỏ có không khí tốt nhất trong thành phố. Dưới khác ngoặt của núi có lầu Bích Hà, cũng không biết núi Bích Hà được đặt theo tên lâu, hay là lầu Bích Hà được đặt theo tên núi.

Nhưng đi qua lầu Bích Hà, thỉnh thoảng ven đường sẽ xuất hiện một tấm bảng lớn sáng loáng, trên đó viết: “Đất tư nhân, không mở cửa cho người ngoài”. Trên đường lái xe lên núi, chúng tôi nhìn thấy không ít biển cảnh báo như vậy, xem ra chỉ cần qua khu vực lầu Bích Hà thì đều là đất có chủ cả.

Khi xe chúng tôi chạy đến giữa sườn núi thì bị thanh chắn chặn đường, lúc này một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi bước ra khỏi phòng bảo vệ bên cạnh, nói: “Xin hỏi các vị tìm ai?”

Tôi đưa danh thiếp trong tay cho bảo vệ, anh ta nhìn thấy nó thì xoay người quay vào gọi điện thoại nội bộ, hình như là xin chỉ thị của người nào đó. Rất nhanh, anh ta bước ra khỏi phòng bảo vệ và nói: “Đã để các vị đợi lâu, mời vào trong...” Sau đó anh ta nâng thanh chắn lên và làm động tác “mời”.