Người Tìm Xác

Chương 1713 : Bát canh mạnh bà đặc biệt

Ngày đăng: 05:56 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vì tôi đang có chuyện muốn nhờ nên không thể không nể mặt người ta, vì vậy mà tôi đành kiên trì ngồi xuống và nhận lấy chén trà Mạnh Bà đưa cho

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà lúc tôi cầm chén trà này, cứ luôn có cảm giác như đang cầm một bát canh Mạnh Bà vậy.

Mạnh Bà thấy tôi do dự rồi mới cầm lấy chén trà thì vừa cười vừa bảo: “Xin đại nhân yên tâm, canh của bà lão này sẽ không tùy tiện cho đại nhân uống..

Trừ khi đại nhân tự mình muốn uống.” Tôi nghe thể thì cười gượng vài tiếng: “Bà thật biết nói đùa..” Rồi tôi đi thẳng vào vấn đề: “Mời bà mau ngồi xuống đây, thời gian của bà quý báu, hay là trước tiên bà hãy3nói một số chuyện liên quan tới Bạch Khởi đi!”

Mạnh Bà gật đầu, sau đó ung dung nói: “Mặc dù đã qua hơn hai nghìn năm, nhưng có một số việc bà lão này vẫn nhớ rõ, đặc biệt là ánh mắt của Bạch Khởi, đến giờ mà mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn có cảm giác lạnh run.” Sau đó Mạnh Bà kể cho tôi nghe một số chuyện của Bạch Khởi vào năm đó, theo lời của bà ta thì danh hiệu “Sát thần” đúng là danh bất hư truyền...

Năm đó bà lão này vừa tới Địa Phủ chưa được bao lâu, ai ngờ có một ngày tôi nghe mấy âm sai đi ngang qua nói chuyện, lúc ấy ở trên dương gian có một lệ quỷ vô cùng cao cường, mười mấy âm sai cũng không thể câu nó về

Bà lão1này nghe xong cảm thấy rất tò mò, thể là lắm miệng hỏi một trong những tên âm sai đó một câu: “Âm hồn của ai mà lợi hại thế?” Ai ngờ gã âm sai kia nghe thể thì bảo: “Bà đã từng nghe nói đến Sát Nhân Vương chưa? Chính là âm hồn của hắn đấy, bởi vì lệ khí trên người hắn quá nặng nên mãi mà không thể câu được về Âm Ti để xét xử.

Không phải tôi chưa từng nghe thấy ba chữ “Sát Nhân Vương”, nhớ lúc tôi còn sống ở nhân gian thường xuyên được nghe các ông bà già kể rằng, năm đó đại tướng nước Tần là Bạch Khởi giết bốn trăm nghìn hàng bình nước Triệu và hắn đã bị người đời sau gọi là “Sát Nhân Vương”

Nhưng khi bà lão này còn sống thì3Bạch Khởi cũng đã chết được vài chục năm rồi, vậy tại sao đến bây giờ vẫn không bị âm sai câu về Địa Phủ?

Âm sai đó nghe tôi nói vậy thì bảo, tuy Bạch Khởi giết vô số người, nhưng hắn lại là người có công với nước Tần..

Nhưng không hiểu tại sao hắn lại bị Tần Vương hạ lệnh xử tử, vì thế mà sau khi chết, oán khí trong lòng hắn quá lớn khiến âm hồn mãi quanh quẩn trên thế gian, không chịu xuống Âm Ti

Bà lão này nghe thể mới tò mò hỏi: “Chẳng lẽ trong trời đất này không có một người nào có thể thu phục được lệ quỷ có oán khí cực lớn này à?”

Kết quả tay âm sai kia lại nói nhỏ với tôi rằng: “Bà là người mới nên không biết, vị Sát Nhân3Vương này hơi có quen biết với Minh Vương điện hạ của chúng ta, cho nên âm sai chỉ dám câu hồn mà không dám làm tổn thương hắn.” Lúc đó bà lão này chỉ coi đó là một chuyện mới lạ nên chỉ nghe mà không để ở trong lòng, ai ngờ không lâu sau đó tôi lại gặp vị “Sát Nhân Vương” này ở ngay trên cầu Nại Hà

Đến lúc ấy tôi mới biết cái gọi là “Lệ khí nặng” thật sự nặng đến mức nào.

Nhớ lại lúc ấy, tôi đang đứng trên cầu Nại Hà, từ xa tôi đã nghe được tiếng xích sắt kéo lê bằng vào cảm giác, tôi đã biết đây nhất định là một ác quỷ mình đầy tội lỗi..

Và khi nhìn thấy mười âm sai áp giải một âm hồn lên cầu thì tôi | biết,9vị Sát Nhân Vương trong truyền thuyết đã tới

Sở dĩ lúc đó bà lão này liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là Sát Nhân Vương, không phải bởi vì ánh mắt của tôi sắc bén, mà là do phía sau hắn có vô số âm hồn bám theo, bọn họ đều gào khóc cùng đi theo âm hồn đó lên cầu Nại Hà..

Dù tất cả những âm hồn này đều nhìn Sát Nhân Vương bằng ánh mắt đầy căm hận, nhưng lại không có ai dám tới gần hắn.

Lúc này một âm sai chạy tới nói với tôi là phải đưa trực tiếp âm hồn này tới thành Uổng Tử, đồng thời Biện Thành Vương ra lệnh cho tôi làm một bát canh Mạnh Bà đặc biệt, sau đó ngài ấy sẽ cho người tới lấy.

Canh Mạnh Bà đặc biệt khác với canh bình thường ở chỗ, cái trước làm âm hồn gián tiếp mất trí nhớ, còn cái sau là triệt để quên hết chuyện cũ trước đây

Bởi vì tò mò, nên khi làm xong canh, đích thân tôi đã mang qua đó

Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng Sát Nhân Vương sẽ không ngoan ngoãn uống hết bát canh Mạnh Bà, vậy mà không ngờ khi bà già này gặp lại hắn, thì lại thấy xích tỏa hồn trên người hắn đã được tháo xuống từ lâu, còn hắn cầm lấy bát canh Mạnh Bà, không thèm nháy mắt đã uống sạch sẽ.

Cũng kể từ lúc đó tôi không còn gặp được âm hồn của Sát Nhân Vương nữa, nhưng hắn đã uống bát canh Mạnh Bà của tôi thì nhất định sẽ phải vào luân hồi, nhưng không hiểu vì sao mà vài nghìn năm qua, hắn không hề quay lại Âm Ti dù chỉ một lần.

Nói tới đây, Mạnh Bà uống cạn chén trà trong tay, sau đó bình tĩnh nhìn về phía tôi..

Lúc này tôi không hiểu lắm nên hỏi: “Hơn hai nghìn năm vẫn chưa từng trở lại Âm Ti? Một người có thể sống lâu như thế à?”

Mạnh Bà lắc đầu: “Ai biết được? Kỳ lạ nhất là sau đó không ai ở Âm Ti nhắc tới chuyện này nữa, giống như họ đã hoàn toàn quên mất Sát Nhân Vương vậy.”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy nghĩa là lúc đó Minh Vương ra mặt bảo vệ Sát Nhân Vương, sau đó để hắn mang theo một chút ký ức vào luân hồi..

Vậy Bạch Khởi và Minh Vương lúc đó có quan hệ như thế nào?”

Mạnh Bà trả lời: “Ai biết được...” “Vậy chắc điện Thành Vương cũng biết được chân tướng chuyện năm đó và đã đày Bạch Khởi đến một chỗ nào đó ở dương gian rồi.” Tôi tự lẩm bẩm

Mạnh Bà vui vẻ đứng lên bảo: “Chuyện năm đó bà lão này chỉ biết được như vậy thôi, không biết có thể giúp được gì cho đại nhân hay không...” Tôi nghe ra trong lời nói của Mạnh Bà có ý tiễn khách, thế là đành phải đứng lên, nói: “Bà đừng nói vậy, là do tôi đã quấy rầy, tôi xin cảm ơn bà, nếu ngày sau có duyên gặp lại..

Nhất định sẽ báo đáp.”

Sau khi ra khỏi đình Phong Ba, tôi thấy Võ Khôi đang mệt mỏi đi từ xa tới, anh ta thấy tôi đi cùng Mạnh Bà ra khỏi đình thì bèn vội giả vờ như không quen biết mà đi ngang qua người tôi.

Ấy vậy mà lúc này Mạnh Bà lại đột nhiên lên tiếng: “Đại Lang, đã lâu không gặp..

Sao bây giờ nhìn thấy bà lão này đến cả câu chào cũng không thấy đâu nhỉ?”

Võ Khôi nghe thể lúng túng nói: “Sao bà lại gọi tên kiếp trước của tôi vậy? Biết thế này thì tôi cũng lấy canh Mạnh Bà uống một bát để tránh bà luôn làm tôi nhớ tới chuyện thương tâm năm đó.”