Người Tìm Xác

Chương 1714 : Biện thành vương

Ngày đăng: 05:56 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Mạnh Bà dường như không muốn buông tha cho anh ta, bà ta lại mỉm cười nói với Võ Khôi: “Đúng rồi, thời gian trước tôi có gặp Kim Liên, tôi thấy cô ta nghĩ thoáng hơn so với cậu rồi đấy, cũng sống thoải mái hơn.” Tôi thấy nếu nói thêm nữa thì chắc mặt Võ Khôi sẽ từ đó biến thành tải mất, thế là tôi bèn tranh thủ chen ngang: “Bà ơi, tôi còn có chút việc nên xin cáo từ ạ.” Mạnh Bà nghe thế gật đầu với tôi, mà Võ Khôi cũng nhận lúc này mà chuồn mất

Tôi và Võ Khôi rất ăn ý gặp nhau ở Ác Cẩu Lĩnh, lúc nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta hơi xấu hổ, chắc sợ tôi hỏi chuyện vừa rồi.

Đương nhiên tôi biết cái đạo lý đánh người không3đánh mặt và không có việc gì thì đừng vạch khuyết điểm của người ta ra, thế là tôi biết điều giả vờ như vừa rồi nghe không hiểu và đem chủ đề kéo về chuyện của Bạch Khởi: “Vừa rồi Mạnh Bà nói cho tôi biết năm đó Bạch Khởi được đưa tới chỗ Biện Thành Vương, rồi từ đó về sau bà ta không còn gặp được âm hồn của Bạch Khởi nữa.”

Võ Khôi thấy tôi không hỏi cái khác thì thoáng thở phào, anh ta nói: “Nếu Mạnh Bà bảo không còn gặp âm hồn đó nữa thì chứng tỏ âm hồn đó không vào luân hồi...”

Tôi lắc đầu: “Nhưng Mạnh Bà lại nói Bạch Khởi đã uống bát canh Mạnh Bà đặc biệt.” Võ Khổi nghe thể thì sững sờ, anh ta lẩm bẩm: “Đã uống canh Mạnh Bà1thì xác định chắc chắn là vào luân hồi rồi! Nếu không uống vật kia thì chẳng có ý nghĩa gì cả! Nhưng nếu Bạch Khởi vào luân hồi mà lại không về Âm Ti..

Chẳng lẽ hắn đã thành tiền?”

“Anh cảm thấy có khả năng này không? Người có tội lớn trên người như thế mà lại có thể đắc đạo thành tiền?” Tôi không thể tin được mà hỏi lại

Võ Khôi khẽ than thở: “Ngài Trương à, khả năng xấu nhất là chỉ còn một mình Biện Thành Vương biết chuyện này mà thôi.” Tôi nghe anh ta nói thế mà cũng ngây người, tôi bảo: “Một mình Mạnh Bà còn dễ đối phó, nhưng nếu để tôi đi tìm Biện Thành Vương để tìm hiểu chuyện này thì sợ là khó...”

Võ Khôi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chắc chắn là3khó! Tuy nói tính tình của Biện Thành Vương là người hiền lành nhất trong số mười vị Diêm Quân, nhưng không có nghĩa ngài ấy là con hổ giấy! Nếu như không có lý do chính đáng thì sợ là đến gặp mặt cũng còn không được.” Đương nhiên tôi biết những điều Võ Khôi nói là sự thật, với thân phận hiện giờ của tôi mà đột nhiên chạy đi tìm Biện Thành Vương, đối phương tất nhiên sẽ phát hiện ra tôi là người sống đi vào Âm Ti, đến lúc đó chỉ sợ còn chưa hỏi ra mối liên hệ giữa Đinh Nhất và Bạch Khởi thì đã bị bắt lại rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì người bấy giờ giúp được tôi chỉ có thể là Ngô Anh, cô ta đã làm việc nhiều năm dưới quyền Biện Thành3Vương nên chắc hiểu rõ tính tình của ông ta, phải xem cô ta có biện pháp gì để tìm hiểu tung tích của Bạch Khởi từ Biện Thành Vương không

Trở lại căn nhà của hai anh em họ Ngô, tôi thấy hai người đó đang ngồi tán gẫu với Bạch Linh Nhi, không biết bọn họ nói gì mà làm Bạch Linh Nhi giật mình

Tuy con rắn đó cũng khá nhiều tuổi rồi, nhưng do mấy ngàn năm qua cô ta luôn bị nhốt trong hổ trời, nên khi được tôi thả ra, đối với cái gì cô ta cũng cảm thấy rất mới lạ cả.

Nhìn thấy tôi và Võ Khổi trở về, Bạch Linh Nhi vui mừng đứng dậy nói: “Sao mấy người đi lâu thế!”

Lúc này Ngô Anh cũng cười và bảo: “Sao rồi? Có tìm hiểu được gì không?”

Tôi9khẽ thở dài, trả lời: “Cũng có

Nhưng tiếc là không nhiều.”

Sau đó tôi nói những gì nghe được từ Mạnh Bà cho bọn họ biết, Ngô Anh nghe xong tỏ ra hơi nghi ngờ: “Tôi làm việc dưới quyền của Biện Thành Vương đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe được chuyện liên quan tới Bạch Khởi

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của hơn hai ngàn năm trước, mà tôi mới đến Âm Ti khoảng vài trăm năm nay, nếu như Biện Thành Vương cố ý không nhắc tới chuyện này thì dĩ nhiên sẽ ít người biết đến.”

Tôi truy hỏi: “Vậy không biết trong phủ Biện Thành Vương có hồ sơ gì để tra cứu không?”

Ngô Anh suy nghĩ rồi nói: “Những năm gần đây tư liệu đều được lưu trữ trên máy tính, nhưng chuyện này đã quá lâu nên không còn giá trị gì để lưu trữ, cho nên toàn bộ đều được chất đống tại kho hàng phía dưới điện Diêm La.”

Nghe cô ta nói thế, tôi có cảm giác chưa biết chừng không cần phải gặp Biện Thành Vương cũng điều tra được chuyện năm đó

Tôi bèn hỏi Ngô Anh xem cô ta có thể dẫn tôi đi vào trong nhà kho đó được không?

Đừng thấy Ngô Anh là phụ nữ nhưng cô ta làm việc còn quyết đoán hơn mặt siêu dài nhiều, Ngô Anh chỉ suy nghĩ vài giây rồi ngẩng đầu nói với tôi: “Phụ trách trông coi phòng hồ sơ là một lão quỷ mê rượu nên muốn dẫn anh đi vào cũng không khó, nhưng vấn đề là hồ sơ bên trong chồng chất như núi, làm sao anh có thể tìm được hồ sơ của Bạch Khởi trong một khoảng thời gian ngắn chứ?”

Tôi bèn giải thích: “Nếu là phòng lưu trữ hồ sơ thì dù nó có nhiều đến thế nào cũng phải có quy luật, tôi cảm thấy chỉ cần bên trong có hồ sơ của Bạch Khởi thì sẽ có thể tìm ra được...”.

Ngô Anh gật đầu: “Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thôi! Vừa đúng lúc hôm nay trong điện không có âm sai đang trực...” Ngô Anh nói xong thì vào nhà cầm ra hai bình rượu lâu năm và nói: “Lão quỷ trông coi phòng hồ sơ mệ rượu lắm, hai bình rượu này đủ để ông ta say hơn vài canh giờ.” Thấy Ngô Anh nghĩ chu đáo như vậy, tôi cũng không biết phải nói gì nữa mà chỉ cảm kích nhìn bọn họ, tôi bảo: “Cũng may có mấy vị giúp đỡ, nếu không tôi tới đây đúng là chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.” Mặt siêu dài cười nói: “Ngài Trương khách sáo quá, ngài là bạn của hai vị chủ nhiệm thì cũng là bạn của chúng tôi

Nếu bạn bè có việc muốn nhờ thì chúng tôi phải giúp đỡ hết mình chứ...”

Nghe cậu ta nói thế, tôi cũng không nói thêm gì nữa, xem ra sau này phải cám ơn lão Hắc và lão Bạch thật tốt mới được, dù sao tôi vốn không quen với hai anh em họ Ngô cho nên bọn họ giúp tôi chỉ vì nể mặt Hắc Bạch Vô Thường, vì thế tôi cảm ơn bọn họ cũng không khác cảm ơn mấy người trước mặt.

Thấy tôi muốn đi ra ngoài, Bạch Linh Nhi lập tức muốn đi cùng, nhưng lần này là bí mật lẻn vào phòng hồ sơ phía dưới điện Diêm La nên không tiện dẫn cô ta theo lắm, vì vậy tôi đành dỗ dành cổ ta: “Nghe lời..

Tôi đi một lát là về, còn chưa rõ tình huống ở chỗ đó, nhỡ có nguy hiểm gì thì làm thế nào?”

Kết quả tôi không nói còn đỡ, nói ra rồi lại thành phản tác dụng! Cô ta vừa nghe thấy tôi đi có khả năng gặp nguy hiểm thì nhất định đòi đi theo.