Người Tìm Xác
Chương 1858 : Nhỏ máu gọi tà
Ngày đăng: 05:58 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Bác Nhân rất trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào... Nhưng một mình cậu ở lại đây có ổn không?”
Tôi cười và trả lời: “Đâu phải một mình chứ? Tôi sẽ tìm hai người chú của tôi và cũng sẽ tìm được di cốt của sư phụ anh, đồng thời tìm ra cách phá trận pháp phong thủy quái dị này!” Nghe tôi nói như vậy, lúc này Lý Bác Nhân mới yên tâm công Đinh Nhất xuống núi, tôi nhìn bọn họ biến mất ở cuối con đường rồi mới đi về hướng cái cây đó. Sau khi trở về gốc cây thông, tôi ngồi dựa bên cạnh đống đá rồi nghĩ lại mọi chuyện một lần... Mặc dù trong lúc này có nhiều “sự thật” thật thật giả giả, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là tà trận3phong thủy này nhất định cần mạng người để lấp vào mắt trận. Nhưng rốt cuộc mục tiêu của tà trận này là ai? Là mấy người chú Lê và chú họ... Hay là Ngô Vũ, con cháu nhà họ Ngô? Hoặc chẳng có ai trong số bọn họ mà mục tiêu của tà trận này ngay từ đầu đã là tôi! Mặc kệ thế nào nhưng hiện giờ tôi chỉ có một mình, nếu như ta trận nhắm vào tôi, vậy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Tôi nhìn xung quanh một lượt và thấy mọi thứ vô cùng yên tĩnh, đến cả một tiếng côn trùng cũng chẳng có. Hiện giờ đã vào đầu hè, là mùa mà cỏ cây tươi tốt, ong bay bướm lượn, tại sao lại không nghe được bất kỳ tiếng côn trùng kêu nào?
Nghĩ đến đây tôi lập tức đứng lên rồi1hét to với đống đá: “Lão già khốn khiếp Hoàng Cẩn Thần! Ông mày đang ở đây này, mau ra đây đi!”
Nhưng tôi hỗ to vài tiếng mà xung quanh vẫn không có gì thay đổi, dường như nó đã quên mất tôi rồi... Trong lòng tôi thầm thấy không ổn, chẳng lẽ mấy người chú Lê mới là mục tiêu của trận phong thủy này? Nghĩ lại cũng thấy hợp lý, Hoàng Cẩn Thần không phải cũng nằm lại nơi này vào mười mấy năm trước sao? Chắc tà trận này rất thích mệnh cách của những đại sư huyền học.
Tiếc là tôi không hiểu nhiều về huyền học, còn chẳng được tính là một nửa đệ tử nhập môn, nên căn bản không biết phá giải thể cục khó khăn trước mặt bằng cách nào. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách ngốc nghếch nhất, đó là8thu hút tà ma trong trận đến chỗ tôi để giúp chú Lê tạm thời thoát nạn... Bởi vì bọn họ cứu tôi thì dễ mà tôi cứu bọn họ lại khó như lên trời!
Tôi không có nhiều kỹ năng nhưng lại rất lành nghề khi thu hút tà ma, thế là tôi dùng con dao nhỏ đánh dấu đường lúc nãy vạch nhẹ vào lòng bàn tay một cái, trong nháy mắt máu đã chảy ra. Tôi biết ở đây không có gì dễ dàng thu hút tà ma hơn so với mùi máu tanh, chú Lê và chú họ đều là cao nhân bên trong cao nhận, bọn họ tự nhiên sẽ không để mình lộ sơ hở nghiêm trọng như vậy, cho nên tà ma trong trận này chỉ cần ngửi thấy mùi máu thì tất nhiên sẽ bị tối thu hút đến.
Chờ một lát là máu9của tôi đã thấm vào một bãi cát nhỏ trên mặt đất, trong lúc tôi đang cau mày suy nghĩ có nên cầm máu cho mình hay không, bỗng nhiên cảm thấy gáy mình có từng cơn ớn lạnh cứ như có vật gì đó đang thổi khí lạnh vào?
Tôi biết lúc này không thể quay đầu nếu không nhất định sẽ bị thứ quỷ quái đó làm giật mình, mấy thứ này luôn có vài kiểu dọa người quen thuộc đó... Sau khi cảm thấy phía sau có cái gì đó, tôi không chút hoang mang rút Kim Cương Xử ra rồi mới quay lại nhìn vật đang liên tục thổi hơi lạnh vào tối. Không nhìn thì không sao nhưng vừa nhìn đúng là hơi vượt quá dự tính của tôi!
Chỉ thấy có một đứa bé toàn thân tím xanh đang trôi nổi ở giữa không trung và7liên tục thổi âm khí về phía tối... Nó thấy tôi đột nhiên quay đầu lại cũng giật nảy cả mình, vụt một cái vọt xa hơn vài mét, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tối.
Tôi thật không ngờ vật thổi hơi lạnh phía sau lại là một con quỷ nhỏ, xem ra trong mắt tà trận này, tôi không phải vật có giá trị cho nên mới phái một con búp bê nhỏ còn bú sữa đến đối phó tôi. Nghĩ đến đây tôi lại thấy bực mình! Nó đánh giá tối thấp đến thế sao? Thế là tôi vung mạnh Kim Cương Xử lên khiến cho con quỷ nhỏ kia bị dọa biến mất không thấy đâu nữa.
Tôi cũng biết vật nhỏ này là một kẻ đáng thương, vừa ra đời đã bị làm thành tế phẩm, sau đó còn vĩnh viễn bị nhốt trong tà trận phong thủy này... Cho nên tôi cũng không có ý định thương tổn bọn chúng, mặc dù tôi có thể làm điều đó.
Sau khi dọa con quỷ nhỏ đó chạy mất, tôi lập tức xé một mảnh vải bên hông ra để cầm máu, trong lòng thầm nghĩ mấy người không thèm máu của tôi thì thôi nhé, con mẹ nó chứ, tôi không thèm cho nữa! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi cảm thấy, chẳng lẽ ma quỷ ở đây không hứng thú với máu người? Dù sao Đinh Nhất trước đó cũng như cái ao máu mà cũng đâu có tà ma mạnh mẽ nào bị thu hút đến? Trong lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ, đứa trẻ vừa biến mất lúc nãy lại trở về, lần này phía sau nó còn tung bay mười mấy con quỷ nhỏ không khác nhiều so với nó...
Tôi lập tức hiểu, chắc con vật nhỏ này vừa nãy biến mất là do về gọi thêm người, xem ra bọn chúng muốn cậy đông để đánh tôi! Tôi lập tức bị cảnh tượng trước mặt chọc cười, không ngờ Trương Tiến Bảo này lại bị một đám quỷ nhỏ lông vẫn còn chưa mọc đủ đánh hội đồng?