Người Tìm Xác
Chương 204 : Gây họa cho lâm an
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Đau đớn quá mức khiến đứa trẻ chưa đến 10 tuổi này hét lên, Chử Hoài Lương sợ tiếng kêu của nó sẽ bị người khác nghe thấy, nên dùng miếng vải rách chặn miệng nó lại.
Lúc đó Triệu Anh Tiệp đang nấu cơm ở trong nhà, nghe thấy tiếng hét, bà ta vội chạy ra sân xem, phát hiện Chử Hoài Lương đang đè một cậu bé xuống. Bà ta nhận ra đứa bé này đã từng đến nhà mình học kèm môn toán với Chử Hoài Lương.
Bà ta trơ mắt nhìn Chử Hoài Lương trói đứa bé lại, sau đó lại ném nó vào hầm. Dù biết là sai lầm, nhưng bà ta không biết phải làm sao để ngăn cản, chỉ có thể tiếp tục mắc thêm lỗi lầm với Chử Hoài Lương…
Đứa bé kia sống ở trong hầm ngầm mấy ngày, nhưng mỗi khi đêm xuống, Triệu Anh Tiệp đều nghe thấy âm thanh rên rỉ của nó, đến bây giờ bà ta vẫn chưa thể quên được. Bà ta chưa từng hỏi Chử Hoài Lương đã làm gì với những đứa trẻ đó dưới hầm, thậm chí bà ta còn không dám xuống nhìn chúng.
Có điều mấy ngày đó Chử Hoài Lương lại thay đổi rất rõ rệt, mỗi lúc trời tối, gã lại trở nên sung mãn bất ngờ. Triệu Anh Tiệp vừa hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng, vừa cảm thấy áy náy với đứa trẻ ở trong hầm.
Vài ngày sau, bé trai kia chết, họ vẫn dùng cách cũ để xử lý thi thể của thằng bé. Triệu Anh Tiệp và Chử Hoài Lương thừa dịp đêm xuống, chôn thi thể của thằng bé trong sân.
Bây giờ trong sân nhà đã có hai thi thể, mỗi khi Triệu Anh Tiệp bước đi ở trên, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Bà ta đã từng đau khổ cầu xin Chử Hoài Lương, hi vọng gã có thể dừng tay ngay khi chuyện còn chưa bị ai phát hiện.
Thế nhưng Chử Hoài Lương lại nhìn bà ta bằng gương mặt hiền lành và nói: “Nếu em muốn quay lại cuộc sống lúc ban đầu, thì anh sẽ dừng tay…”
Trước khi đi, Chử Hoài Lương lại chôn ba bộ thi thể sâu hơn, để cho dù sau này trong sân có người khác chuyển đến, cũng không thể phát hiện được thi thể ở dưới đất. Về sau hai vợ chồng họ cùng được điều đến huyện Lâm An, rồi lại đến thành phố Tư Thủy, mãi cho đến khi bị cảnh sát bắt được.
Tất cả hồ sơ tư liệu đều dừng ở đây, tôi đặt túi hồ sơ về trên mặt bàn, khó hiểu hỏi: “Không phải vụ án này đã phá được rồi hay sao? Cháu còn có thể giúp đỡ được gì ạ?”
Sở trưởng Vương cau mày, nói: “Đúng là chúng tôi đã bắt được phạm nhân, nhưng gã Chử Hoài Lương này quá gian xảo. Lúc đầu gã sống chết cũng không thừa nhận mình giết người, về sau bị vợ khai ra, gã lại nói do mình có vấn đề về tâm lý, lúc giết người không khống chế được bản thân! Đáng giận nhất là gã chỉ thừa nhận mình giết ba người ở huyện Lục Thủy, còn về những vụ án mạng ở huyện Lâm An, gã phủ nhận toàn bộ.”
“Vậy còn vợ của gã đâu? Nếu bà ta đã nói hết chuyện gây án ở huyện Lục thủy, thì vì sao lại không nói tới chuyện ở huyện Lâm An?” Tôi không hiểu.
Sở trưởng Vương lắc đầu: “Đó là vì khi ở huyện Lâm An, Chử Hoài Lương giết người nhưng không để cho Triệu Anh Tiệp biết. Vì lúc đó bà ta đang trong thời kỳ mang thai, mà trước đó Chử Hoài Lương đã cam đoan với vợ là sẽ không giết người nữa. Nhưng sau đấy gã không nhịn được hành vi, lại không muốn kích thích vợ mình đang mang thai nên chắc đã gây án một mình. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện giờ chúng tôi không thể tìm được thi thể của những đứa trẻ kia, nên không có cách nào lập án được.”
Nghe đến đó cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, phòng công an cao cấp tìm đến, thì ra là muốn tôi giúp tìm những thi thể bị hại ở huyện Lâm An! Tôi mở lại những tài liệu kia, rồi thắc mắc: “Trong này không có tư liệu của những người kia ạ?”
Sở trưởng Vương cười nói: “Bởi vì có quá nhiều tư liệu, nên tôi chỉ lấy ra một phần thôi, tư liệu của những người bị hại kia, khi nào đến huyện Lâm An là cậu có thể thấy được.”
Xem ra chúng tôi phải đi một chuyến đến huyện Lâm An rồi. Sở trưởng Vương này chưa nhìn thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng ra!