Người Tìm Xác

Chương 205 : Chín đứa trẻ

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Chú Lê thì không cần phải nói, thông thường khi gặp được những nhân vật tai to mặt lớn, thì dù không đến mức khom lưng cúi đầu, nhưng cách nói chuyện của ông ấy cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà lần này ngay cả giá thuê cũng không cần bàn đến, ông ấy đã đồng ý luôn rồi.



Dù sao chuyện cảnh sát không tìm ra được thi thể của người bị hại là việc rất mất mặt, nên chúng tôi phải giữ bí mật về chuyện này, đồng thời nhanh chóng đi đến huyện Lâm An.



Sáng hôm sau, Đinh Nhất lái xe đưa tôi và chú Lê chạy thẳng tới huyện Lâm An. Vừa tới trạm thu phí trên đường cao tốc, chúng tôi gặp một xe cảnh sát dừng ở ven đường, một cảnh sát gọi xe của chúng tôi lại.



“Không phải chứ, ở chỗ này còn kiểm tra xe à?” Tôi phàn nàn.



Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Không giống như để kiểm tra, những người này hình như không phải là cảnh sát giao thông!”



Nghe anh ta nói thế, tôi nhìn kỹ lại mới phát hiện cảnh sát kia không đội mũ màu trắng, anh ta không phải cảnh sát giao thông. Nhưng chúng tôi vẫn chấp hành dừng xe ở ven đường, sau đó chờ đợi cảnh sát đến kiểm tra.



Nhưng khác với chúng tôi nghĩ, cảnh sát kia lại rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi Lê đại sư có ở trên xe không?”



Tôi hiểu ngay, đây chắc hẳn là người của Cục công an huyện Lâm An, họ cố ý đợi ở đây để đón chúng tôi. Chú Lê nghe vậy thì xuống xe, khách sáo bắt tay với cảnh sát và nói: “Chào cậu, tôi chính là Lê Chấn Hải, cậu là…”



Anh cảnh sát trẻ tuổi đưa tay làm lễ chào với chú Lê rồi nói: “Chào ngài, tôi là phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự huyện Lâm An, Bạch Kiện. Cục trưởng đặc biệt sắp xếp tôi đến đón ngài ở trạm này, lát nữa tôi sẽ đi trước dẫn đường cho ngài.”
Nhưng lúc họ đến huyện Lâm An thì ở nhà chung cư, nên Chử Hoài Lương không thể giấu thi thể trong nhà được. Như vậy thì chỉ còn một địa điểm khác, là trường tiểu học Lâm An.



Trường tiểu học này gộp chung với trường cấp hai, diện tích của sân trường tương đối lớn, riêng khu dạy học đã có bốn tòa, không bao gồm cả những dãy phòng học cũ lúc trước. Những dãy phòng cũ này hiện nay chỉ là nơi dùng để cất giữ những dụng cụ học tập.



Cứ như vậy, nếu muốn tra xét toàn bộ chỗ này thì rất khó khăn, mà bên phía cảnh sát cũng không tin Chử Hoài Lương có khả năng giấu được thi thể của chín đứa trẻ trong trường mà không bị phát hiện.



Năm thứ hai khi đến huyện Lâm An, Triệu Anh Tiệp sinh được một bé gái, nhưng không biết có phải vì cha mẹ đã làm quá nhiều việc ác hay không, mà khi đứa trẻ này lên lớp một thì bị viêm màng não. Đến lúc hai vợ chồng Triệu Anh Tiệp phát hiện, đưa cô bé đến bệnh viện thì đã muộn.



Có lẽ chính bởi vì cái chết của con gái mới khiến cho Chử Hoài Lương càng thêm điên cuồng gây án, có thể nói là đã mất hết nhân tính…



Trong tư liệu của chín đứa trẻ, tôi lấy ra tư liệu của vài đứa khá lớn tuổi. Vì những đứa trẻ lớn tuổi thì tâm trí tương đối trưởng thành rồi, cho nên chấp niệm không muốn rời xa cuộc sống cũng tương đối mãnh liệt hơn, những đứa trẻ này có thể giúp tôi dễ dàng tìm được tàn hồn của chúng.



Tôi rút một tập hồ sơ của cô bé có tên là Cao Tuyết, lúc cô bé mất tích mới 14 tuổi, vừa mới lên cấp hai, là con gái một trong nhà. Mẹ của cô bé bởi vì mất con mà tinh thần sụp đổ, mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng.



Dù tôi thật sự không đành lòng đi quấy rầy gia đình họ, nhưng càng là gia đình như vậy, thì đứa trẻ càng không muốn xa rời. Nên tôi để Bạch Kiện giúp tôi liên hệ với bố mẹ của Cao Tuyết, tôi muốn đến nhà họ xem một chút.