Người Tìm Xác
Chương 206 : Có kẻ đồng lõa khác
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Nhà của Cao Tuyết ở chung cư của bên thuế, bố mẹ cô bé đều làm trong Cục thuế, là công chức nhà nước. Khi Bạch Kiện liên hệ với gia đình họ, cha của Cao Tuyết là Cao Bắc Xuyên đã từ chối, vì ông sợ vợ mình sẽ lại bị kích thích.
Nhưng khi nghe Bạch Kiện nói đã bắt được nghi phạm, nhưng tên kia không nói ra chỗ giấu xác, nên họ muốn tới nhà những nạn nhân để tra xem có manh mối nào hữu ích, tìm được chỗ giấu xác không.
Cao Bắc Xuyên vẫn là một người khá lý trí, ông không giống vợ tự lừa mình dối người, tưởng tượng ra con gái vẫn còn sống. Tâm nguyện duy nhất hiện giờ của ông chính là có thể tìm được di thể của con, để lấy lại công bằng cho cô bé.
Khi biết đã bắt được nghi phạm, ông ấy muốn tới gặp gã một lần, nhưng bị Bạch Kiện từ chối, bởi vì nó không phù hợp với quy định. Nhưng nếu sau này đến lúc nghi phạm phải đền tội, thì Cao Bắc Xuyên có thể nhìn thấy gã trong quá trình thẩm vấn ở tòa án…
Tới nhà họ Cao, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang đứng ở dưới chờ chúng tôi. Bạch Kiện nói với tôi rằng người này chính là bố của Cao Tuyết, Cao Bắc Xuyên. Vì sợ vợ mình đau khổ nên Cao Bắc Xuyên đã phải nghĩ cách để đưa vợ ra ngoài, rồi mới dám để chúng tôi vào nhà.
Trong chung cư của Cục thuế, nơi nhà họ Cao ở là một tòa nhà đời cũ, bài trí bên trong cũng khá xưa. Diện tích trong nhà không quá lớn, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Cho tới giờ, vợ của Cao Bắc Xuyên vẫn giữ lại căn phòng của con gái, bà ấy sợ một ngày cô ấy về nhà lại không có chỗ ở.
May mắn thay, đây chính là điều tôi cần, bình thường thân nhân của những người mất tích đều có tưởng niệm khá sâu, nên thường sẽ giữ căn phòng hoặc đồ đạc mà người mất tích đã dùng lúc trước, đây là điều kiện có lợi cho công việc của tôi.
Khi tôi nói muốn vào phòng của Cao Tuyết, dù Cao Bắc Xuyên không hiểu lắm, nhưng ông ấy vẫn tự đưa tôi đến đó.
Đây là căn phòng của một cô bé 14 tuổi, bên trong bày đầy búp bê vải, trên tường treo một vài tấm áp phích của những minh tinh Hồng Kông. Cao Tuyết mất tích vào năm 97, năm Hồng Kông sáp nhập lại với Trung Quốc. Nếu bây giờ cô ấy còn sống, thì cũng tầm tuổi tôi.
Tôi lắc đầu: “Không phải những người này, trông gã nhỏ tuổi hơn Chử Hoài Lương, nhưng cơ thể rất rắn chắc, giống công nhân làm lao động chân tay lâu năm.”
Bạch Kiện nghĩ một lúc, lại lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho tôi: “Cậu thử nhìn xem trong này có không? Đây đều là những nhân viên hỗ trợ và lao công của trường học.”
Tôi nhận tập hồ sơ, cẩn thận quan sát, đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc đập vào tầm mắt: “Chính là hắn!” Tôi hưng phấn kêu lên! Đinh Nhất và chú Lê cũng thò đầu sang nhìn thử.
Gã này tên Thẩm Cường, là một lao công trong trường. Bình thường gã hay phụ trách sửa chữa một vài thiết bị ở phòng các thầy cô giáo. Chắc gã rất quen thuộc với từng góc trong ngôi trường này và cũng có khả năng cung cấp nơi giấu các thi thể.
Căn cứ vào thông tin trong tư liệu, thì năm đó Thẩm Cường này còn kiêm cả chức lái xe hàng cho trường học, nên gã thường xuyên lái một chiếc xe chở hàng nhỏ ra ra vào vào trường học.
“Bây giờ gã này đang ở đâu?” Tôi vội hỏi Bạch Kiện.
Anh ta lập tức mở hệ thống quản lý hộ tịch ở Cục công an, điều tra địa chỉ của Thẩm Cường, nhưng kết quả thu được lại ngoài ý muốn. Thì ra tên này mắc bệnh ung thư và qua đời một tháng trước rồi! Nên tên của hắn đã bị xóa trong hộ tịch.
Lòng tôi lạnh lẽo, tên chết tiệt này sớm không chết, muộn không chết, phải chờ đến lúc chúng tôi bắt đầu tra ra được gã thì mới chết!