Người Tìm Xác
Chương 207 : Cả nhà chết hết
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Bạch Kiện thấy tôi thất vọng thì cười an ủi: “Tiến Bảo, đừng nhụt chí! Dù Thẩm Cường đã chết, nhưng đây lại là một manh mối rất quan trọng với chúng tôi!”
“Ồ? Thật à?” Tôi vui mừng.
Bạch Kiện gật đầu: “Đương nhiên, cậu xem, chẳng phải chúng tôi vẫn luôn không tìm thấy chỗ mà Chử Hoài Lương giấu thi thể à? Nếu chỉ một mình gã gây án thì độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng nếu biến thành hai người, thì chúng ta có thể điều tra hành động thường ngày của kẻ còn lại để tìm ra chỗ đó! Dù gã đã chết, nhưng những người và vật liên quan đến gã vẫn còn đó, chúng ta vẫn có thể tìm ra được một vài manh mối!”
Nghe Bạch Kiện nói, tôi bỗng thấy lòng tin của mình đã quay lại! Cảnh sát hình sự đúng là cảnh sát hình sự, góc độ cân nhắc quả nhiên không giống người bình thường.
Tuy nói như vậy, nhưng nếu thật sự muốn điều tra một người đã chết, thì cũng không phải là một việc dễ dàng. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Chử Hoài Lương lại không hề sợ hãi, xem ra gã đã sớm biết Thẩm Cường không sống được lâu!
Vài ngày sau, khi Bạch Kiện cùng các đồng nghiệp điều tra nhiều mặt, cuối cùng họ cũng tra ra được tư liệu hoàn chỉnh của Thẩm Cường khi còn sống. Quê gã ở huyện Lâm An, trước kia từng đi lính, sau khi xuất ngũ thì được phân đến trường tiểu học huyện để làm việc.
Gã lấy vợ và có một đứa con, nhưng về sau cô vợ chê gã nghèo quá nên đưa con đi mất. Từ đó về sau Thẩm Cường vẫn luôn sống một mình, bố mẹ gã có một vườn trà rất lớn ở vùng ngoại thành, họ đã từng hi vọng Thẩm Cường sẽ về nhà để kế thừa vườn trà này.
Nhưng lúc đó Thẩm Cường vẫn thích sống trong huyện, không muốn về quê. Đến khoảng sau thập niên 90, bố mẹ gã lần lượt bị bệnh qua đời, Thẩm Cường kế thừa vườn trà này và bắt đầu kinh doanh.
Đáng lý ra, nếu Thẩm Cường cứ kinh doanh vườn trà này thật tốt thì sẽ không cần đến trường làm việc để kiếm mấy đồng lương bèo bọt, nhưng gã vẫn đi lại hai chỗ, không chịu bỏ công việc ở trường.
Hành động lúc ấy của gã khiến nhiều đồng nghiệp và bạn bè khó hiểu, có lẽ đúng như lời Thẩm Cường nói, gã muốn sau này già rồi sẽ có được một ít tiền lương hưu.
Sau khi đi vào, tôi bèn cười hỏi chú Lê. “Chú hù dọa một cô gái làm gì chứ?”
Chẳng ngờ chú Lê lại trợn mắt: “Ai hơi đâu hù dọa con bé đó! Nơi này đúng là có âm khí rất nặng.” Nói xong chú ấy lấy ra cái la bàn cho tôi nhìn.
Tôi xem kim đồng hồ bên trên la bàn, quả nhiên là xoay loạn lung tung, nơi này đúng là kỳ lạ. Dù tôi đã được coi như thân kinh bách chiến, nhưng vẫn còn mắc cái bệnh nhát gan đấy.
Đinh Nhất đi đến cạnh tôi nói khẽ: “Đừng sợ, trên người cậu có đồ trừ tà, mấy thứ tà ma đều không đến gần được…”
Nghe anh ta nói, tôi mới hơi an tâm hơn một chút. Lúc bấy giờ mới cẩn thận quan sát căn nhà. Đây là một ngôi nhà nhiều tầng khá phổ thông, tôi dạo qua một vòng nhưng không tìm thấy được chỗ nào có thể treo cổ cả.
Nhưng chú Lê chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra, hai người họ treo cổ trên chiếc quạt trần! Cuối cùng được Bạch Kiện chứng thực, cha của Lý Lâm Lâm treo cổ ở trên quạt trần phòng khách, còn mẹ của cô ấy thì treo cổ ở quạt trần trong phòng ngủ.
Sau khi kiểm tra thi thể thì bà Lý chết trước, mấy tiếng sau ông Lý mới chết. Lúc ấy họ phân tích tình huống rồi kết luận, có thể là khi ông Lý về nhà, phát hiện vợ mình đã tự sát, nên cũng tự sát theo.
Tôi đi dạo khắp nơi, phát hiện đồ vật trong nhà không hề bị dịch chuyển chút nào, chắc những người nhận thu căn nhà này cũng sợ hãi nên không dám động chạm gì.
Trước khi chưa xác định được những đồ vật này đã được ai sử dụng, thì tôi sẽ không tùy tiện động vào chúng. Dù sao công việc lần này là phải tìm được tàn hồn của Lý Lâm Lâm, chứ không phải là bố mẹ đã tự sát của cô ấy.