Người Tìm Xác
Chương 208 : Một chồng băng nhạc
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Nhà họ Lý có tổng cộng hai phòng ngủ, phòng nhỏ hơn hẳn là của Lý Lâm Lâm. Tôi đẩy cửa vào, thấy bên trong toàn là sách, xem ra cô bé Lý Lâm Lâm đúng là một học sinh giỏi, khó trách bố mẹ lại muốn đưa cô ra nước ngoài!
Tôi cẩn thận xem những cuốn sách trên kệ, có khá nhiều quyển viết bằng tiếng Anh. Không ngờ Lý Lâm Lâm tuổi còn nhỏ mà đã có thể xem sách tiếng Anh khó như vậy rồi.
Vừa nghĩ tới việc cô ấy còn nhỏ tuổi mà đã bị hại, thật sự khiến người khác cảm thấy không đành lòng…
Vì để có thể mau chóng tìm ra được thứ có chứa tàn hồn của cô ấy, tôi chạm vào khắp phòng. Căn phòng này đã lâu không có người ở nên tay tôi quệt ra được một đám bụi.
Đột nhiên tiếng “lạch cạch” bỗng vang lên, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện trong lúc vô tình mình đã đụng phải một cái máy phát kiểu cũ trên giá sách, khiến một băng nhạc rơi ra.
Đó là một cuộn băng, phía trên có dòng chữ viết bằng tay: Chúc bạn Lý Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ; tôi nhặt nó lên… Nhưng khi tay chạm vào chiếc băng đó, tôi lại nhìn thấy một đoạn ký ức của Lý Lâm Lâm.
Cuộn băng này thu lại một bản nhạc của Nhậm Hiền Tề, tên là “Cô bé đối diện nhìn sang”, đó là món quà của một cậu học sinh tên Tôn Sách. Cậu bạn này có dáng dấp cao ráo khá đẹp trai, chẳng trách Lý Lâm Lâm lại thích.
Gia đình Tôn Sách cũng không khá giả, nhưng cậu ấy vẫn luôn muốn tặng cho Lý Lâm Lâm món quà sinh nhật. Cậu biết Lý Lâm Lâm thích ca sĩ Nhậm Hiền Tề, nhưng một băng nhạc gốc của Nhậm Hiền Tề ít gì cũng phải mười mấy tệ, cho dù có nhịn ăn sáng mấy hôm, cậu cũng chỉ dành được khoảng 8 tệ.
Thế là Tôn Sách nghĩ ra một cách, cậu dùng 8 tệ đi mua một băng nhạc trắng, sau đó mượn băng nhạc của bạn học khác về thu lại. Mặc dù đây không phải là bản chính đầu tiên của Nhậm Hiền Tề mà Lý Lâm Lâm có, nhưng cô bé rất thích nó, lúc rảnh rỗi vẫn thường xuyên nghe đi nghe lại.
Rời khỏi nhà của Lý Lâm Lâm, tâm trạng của tôi rất tệ, đến mức Bạch Kiện cũng không dám nói chuyện với tôi. Quay trở lại Cục công an, tôi lập tức chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.
Đinh Nhất thấy tôi khó chịu nên rót một cốc nước, tôi nhận lấy rồi uống hết ngay, sau đó ngồi xổm trên đất một lúc lâu mới đứng lên.
Khi quay trở lại phòng họp, Bạch Kiện và những đồng nghiệp của anh ta đã chờ tôi ở đó. Thấy mặt tôi tái nhợt, anh ta nhờ đồng nghiệp pha một tách cà phê, rồi bắt tôi uống một chút.
“Tiến Bảo, cậu uống chút cà phê để bình tĩnh lại đã. Thực ra lúc mới vào nghề, chúng tôi cũng không dũng cảm như cậu đâu. Có lúc nhìn thấy những tội ác mà người bình thường không thể chấp nhận được, chúng tôi cũng giống như cậu bây giờ, nhưng nhìn nhiều rồi cũng thành quen.” Bạch Kiện nói với vẻ bất đắc dĩ.
Cà phê nóng chảy vào dạ dày giúp tôi thoải mái hơn nhiều. Nói thật, hiện giờ tôi cảm thấy rất phục cái nghề cảnh sát này. Chưa nói đến chuyện họ vì nhân dân phục vụ là cao cả đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy những tội ác giống địa ngục này, không phải người có tố chất tâm lý bình thường nào cũng chấp nhận được.
Tôi kể cho họ nghe về những hình ảnh mình nhìn thấy trong ký ức của Lý Lâm Lâm. Khi trình bày đến quá trình tử vong của Lý Lâm Lâm, tôi cố gắng mô tả nó một cách bình tĩnh nhất, thậm chí còn không cho thêm bất cứ cảm xúc gì…
Tôi biết nếu bây giờ mà tức giận sẽ chỉ làm mình mất lý trí. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra nơi giấu thi thể của những đứa trẻ kia, nên tôi cẩn thận tả hoàn cảnh Lý Lâm Lâm bị sát hại, không hề thiếu một chi tiết nhỏ nào.
Sau khi nghe xong, nhóm Bạch Kiện đi tới thư viện trong Cục, tìm thấy một cuốn sách ghi chép về nơi xây dựng trường tiểu học này.