Người Tìm Xác

Chương 250 : Trong nhà có ma

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


“Hai nhà? Em mới nghe nói chỉ có một nhà mà.” Tôi giật mình.



Chị ta thần bí nói: “Cái gì cơ, nhất định là cậu nghe chuyện của nhà ông Tống rồi, vụ hai mẹ con cùng nhảy lầu đúng không?”



Tôi mờ mịt gật đầu...



Thiếu phụ nói tiếp: “Thật ra trước đây nhà họ Mã ở, họ mới dọn đến chưa được nửa năm, thì chị Mã đốt than tự sát với hai đứa nhỏ! Sau đó nhà họ Mã mới bán cho nhà họ Tống, kết quả là chưa đến một năm, thì xảy ra chuyện nhảy lầu của sản phụ kia, tôi nghĩ nhà đó phụ nữ không thể ở được.”



Chị ấy nói đến đây, đột nhiên quay sang nhìn hai chúng tôi, sau đó có vẻ cười giễu nói: “Nhưng hai người các cậu đều là đàn ông, vào ở chắc không sao đâu... Ha ha.”



Lúc này thang máy dừng ở tầng 21, chị ta đi ra, còn nói với tôi và Đinh Nhất: “Đến nhà tôi rồi, hy vọng chúng ta có thể trở thành hàng xóm...”



Tôi nhìn theo bóng lưng chị ta đến thất thần, lòng rối tung một nùi, nếu như chúng tôi mua được chỗ này, vậy sẽ phải thường xuyên gặp mặt chị ta à. Tôi đang nghĩ lung tung thì cửa thang máy lại mở ra, đã đến tầng 22 rồi.



Vừa ra khỏi thang máy, tôi không nhịn được rùng mình, cảm giác trong hành lang này lạnh hơn trong thang máy mấy phần, tôi nhìn xung quanh, không thấy có điều hòa.



“Âm khí nặng thật… Đúng như mong muốn của cậu rồi...” Đinh Nhất đứng một bên nói.



Tôi tức muốn nhe răng, rồi đứng phía sau Đinh Nhất, vội nói: “Âm khí nặng? Vậy bên trong chắc rất nguy hiểm nhỉ?”



Đinh Nhất không trả lời, tự đi tới đi lui trong hành lang.
Tôi đẩy cửa phòng thể dục, có đầy đủ đồ, tiếp đấy là phòng sách, bên trong có một tủ đầy sách báo dựa sát mặt tường...



Lúc này Tiểu Lý vừa cúp điện thoại, đi tới chỗ tôi nói: “Anh Trương, tôi vừa hỏi chủ nhà rồi, ngài ấy nói cùng lắm chỉ có thể giảm cho anh 5 vạn, vậy là 55 vạn.”



Tôi nghe rồi gật đầu, sau đó chỉ vào những đồ đạc trong phòng nói: “Trong này có thứ gì chủ nhà muốn chuyển đi không? Đừng để lúc tôi chuyển tới rồi, ông ta lại chuyển hết đồ đạc đi.”



Tiểu Lý nghe vậy thì bảo tôi yên tâm, chủ nhà đã dặn dò rồi, đồ đạc trong phòng này, một cây kim ông ấy cũng không lấy.



Tôi nghe thế thì vờ sợ hãi nói: “Không phải chứ, phòng này xấu vậy à? Ngay cả một cây kim cũng không muốn lấy đi?”



Tiểu Lý lúng túng vội nói: “Chỉ là ví dụ như vậy thôi...”



Sau đó tôi đi quanh vài vòng, rồi mới nói chuyện với Tiểu Lý: “Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ trả lời cho anh, tôi còn phải về thương lượng một chút với người lớn trong nhà. Nhưng anh yên tâm, giá cả vậy là được rồi, tôi sẽ không yêu cầu giảm nữa đâu.”



Ra khỏi khu chung cư, tôi hỏi Đinh Nhất: “Thấy phòng thế nào? Xa hoa nhỉ?”



Đinh Nhất thành thật gật đầu nói: “Ừ, đúng là rất xa hoa, nhưng âm khí cũng rất nặng.”



Tôi hừ nói: “Chịu thôi! Nếu không thì sao có thể rẻ thế chứ? Vừa rồi Tiểu Lý có nói giá của căn nhà tương tự, chỉ mới là nhà thô, nếu như sửa qua lại, ít gì cũng phải 4 triệu. Chút tiền trong tay tôi cũng chỉ đủ mua nửa cái nhà... Xem ra sau này phải tiếp tục cố gắng mới được. Tôi còn phải mua một căn nhà cho Chiêu Tài đấy.”