Người Tìm Xác

Chương 251 : Niềm vui tân gia

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


Đinh Nhất cười nói: “Chiêu Tài còn cần cậu quan tâm à, chẳng phải đã có bác sĩ Triệu rồi sao?”



Tôi liếc anh ta: “Anh thì biết gì, chị ấy có nhà riêng, có thể kết hôn với người mà mình thích, có thể kết hôn vì tình yêu, mà không phải bởi vì người đàn ông đó có thể mang lại cho chị ấy cái gì đó...”



Đinh Nhất nghe có vẻ không hiểu, nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích thêm cho anh ta, vì anh ta chính là đầu gỗ trong chuyện tình yêu nam nữ, nên tôi cũng chẳng muốn đàn gảy tai trâu...



Trở lại nhà chú Lê, tôi kể lại cho chú ấy chuyện đi xem phòng, chú vừa nghe xong thì đập vào gáy tôi một cái: “Thằng nhóc thối, có ai ngu lâu như cháu chứ! Hay là đem chú làm lao công miễn phí? Bảo cháu tìm căn nhà có ma rẻ một chút, vậy mà cháu thực sự tìm luôn cho ta một căn nhà nhiều hung hiểm như vậy à?”



Tôi vội hỏi lại chú ấy: “Như vậy là sao? Phòng này không thể mua ạ?”



Chú Lê lắc đầu nói: “Cũng không phải, chuyện chính là căn phòng đó bao nhiêu tiền?”



“Lúc đầu họ đòi 60 vạn, sau đó cháu mặc cả xuống còn 55 vạn.” Tôi đắc ý nói.



Chú Lê tấm tắc nói: “Thằng nhóc này ác nha, đây là cho không à?”



“Sao chú có thể nói như vậy! Chú cho cháu 60 vạn xem! Cháu phải làm bao nhiêu việc mới có thể kiếm được 60 vạn đấy.”



Chú Lê suy nghĩ một lúc nói: “Thế thì ngày mai ta với cháu đi xem phòng, nếu không có vấn đề gì thì cứ mua đi, sau đó ta giúp cháu giải quyết, nhưng phải nói trước, ta không làm miễn phí đâu nhé.”



“Sao cơ, chú còn muốn kiếm tiền của cháu à. Vậy không bằng cháu mua phòng bình thường là xong.” Tôi nóng nảy nói.
Chú Lê lại nói tôi và Đinh Nhất ở trong căn phòng này lại có điểm tốt, chúng tôi đều là đàn ông nên dương khí nhiều, ở đây có thể hóa giải âm khí trong phòng.



Đương nhiên, nếu như chỉ dựa vào việc chúng tôi ở đây thôi, thì cũng không thể hoàn toàn hóa giải được, chú Lê phải sửa lại phong thủy trong phòng một lần nữa. Chú Lê là cao nhân ở mặt này, cho nên những thứ đó không cần chúng tôi quan tâm.



Trong phòng đã có đầy đủ đồ đạc, chúng tôi không cần mua sắm thêm gì nữa, nên chỉ cần chuyển qua ở là được. Sau đó chú Lê treo ở trên ban công một chùm chuông gió, gió khẽ thổi, chuông vang lên những tiếng lanh canh rất êm tai...



Sau khi giải quyết các vấn đề ở đây xong, tôi và Đinh Nhất chính thức chuyển vào ở. Ai biết được, trong buổi tối đầu tiên chúng tôi ở đây, hàng xóm cách vách đã gõ cửa...



Tôi mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ấy hỏi có phải chúng tôi đã mua nơi này rồi không?



Tôi nhìn người hàng xóm mới, vừa nghĩ sau này cũng gặp mặt thường xuyên, vì vậy gật đầu nói: “Vâng, tôi mới mua chỗ này.”



Không nghĩ tới ông ấy lại vui vẻ nói: “Tốt quá! Nếu cậu đã mua, vậy phòng của tôi cũng có thể bán được rồi”.



Tôi vừa nghe vậy thì lúng túng, đây là ý gì? Lẽ nào phòng bên cạnh cũng bị nơi này ảnh hưởng? Vì vậy tôi mời ông ta vào trong nói chuyện, nhưng ông ấy lại uyển chuyển từ chối không vào.



Người đàn ông đó đi rồi, tôi cũng thầm giận, cái gì mà nếu chúng tôi đã mua bên này thì ông ta có thể bán bên kia rồi. Bán thì bán, bán mau đi, ông cho rằng chúng tôi thích làm hàng xóm của ông chắc.



Tôi đang tức giận, thì Đinh Nhất từ phòng tắm đi ra, cười hỏi: “Tối rồi mà ai còn sang vậy?”