Người Tìm Xác
Chương 265 : Một sống một chết
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Kim Bảo được Hàn Cẩn ôm xuống xe, con chó nhỏ vừa nhìn thấy nước đã chạy vội tới, may mà nó bị tôi tóm được: “Nhóc con, mày định nhảy hồ tự sát à?”
Kim Bảo uốn người muốn thoát khỏi tay tôi, chắc nó thật sự muốn nhảy vào trong nước chơi. Nhưng nhiệt độ bây giờ chỉ khoảng mười mấy độ thôi, nếu xuống nước lúc này chắc chắn nó sẽ bị biến thành chó băng mất!
May mà Hàn Cẩn kịp thời bế nó lại, con chó nhỏ ở trong tay tôi không ngoan ngoãn chút nào, nhưng vừa vào tay Hàn Cẩn thì biến ngay thành bé ngoan.
Đinh Nhất và chú Lê không để ý đến chúng tôi, hai người họ đứng bên cạnh bờ hồ, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa nói chuyện gì đó… Rất nhanh đã đến trưa, tôi nghĩ tới món bánh bao mà sáng nay anh Tiêu đã chuẩn bị cho mình, nên vội mang ra chia cho mọi người cùng ăn.
Có 20 cái bánh bao, chia cho bốn người chúng tôi và một con chó, cuối cùng tôi chỉ được ăn có bốn cái… Ăn uống xong, chúng tôi thấy chơi cũng đủ rồi nên lái xe quay về.
Nhưng khi đi ngang qua một chỗ trong thôn, nhìn thấy ở cửa thôn có nhiều người đang vây quanh, nét mặt của họ dường như rất sốt ruột, không biết có chuyện gì xảy ra.
Chú Lê bảo Đinh Nhất dừng xe ở cạnh đấy, chúng tôi xuống xe đi tới. Người dân ở thôn này đều là dân tộc Tây Tạng, đa số đều không biết tiếng Hán, tôi khoa tay múa chân nói chuyện với một người hồi lâu, anh ta cũng khoa tay múa chân nói lại với tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều chẳng hiểu đối phương đang nói cái gì.
May mà lúc này có một người trẻ tuổi đi tới, dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi chúng tôi muốn tìm ai? Tôi hoa chân múa tay đến sắp bùng nổ rồi, thấy cuối cùng cũng có người có thể trao đổi được nên kéo cậu ta lại và hỏi: “Ở đây có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người vây quanh như thế?”
Trên đường về, trong tim tôi mãi không thể bình tĩnh lại được. Có đôi khi tai nạn tới quá nhanh và đột ngột, khiến người ta không kịp trở tay, thậm chí còn không kịp nói lời từ biệt với người thân…
Vì trên đường về có chuyện nên làm trễ thời gian, khi chúng tôi quay trở lại nhà nghỉ thì trời đã tối đen. Vừa vào cửa, tôi thấy Đỗ Lãng và anh Tiêu đang lo lắng ngồi ở bàn chờ, thấy chúng tôi trở về, họ chạy ra đón: “Mọi người về rồi!”
Chú Lê xin lỗi rồi kể chuyện chúng tôi đã gặp phải, anh Tiêu nghe xong thì vỗ lên vai của tôi và nói: “Cậu nhóc này khá lắm! Cậu yên tâm, người Tây Tạng rất biết giữ ơn nghĩa, họ nhất định sẽ nhớ lần giúp đỡ này của cậu!”
Tôi cười, xua tay với anh ấy: “Thôi đi anh Tiêu, lúc ấy em chẳng nghĩ gì đến chuyện ơn nghĩa cả, chỉ nghĩ phải cứu người thôi. Thật ra người cứu cô bé ấy chính là mẹ của cô bé, cô ấy đã dùng chính tính mạng của mình để cho con được sống.”
Anh Tiêu và Đỗ Lãng không hiểu lời tôi nói là có ý gì, nhưng chú Lê và Đinh Nhất, thậm chí cả Hàn Cẩn đều hiểu ý của tôi, bởi vì nếu không có thi thể của mẹ cô bé, sao tôi có thể tìm được tới chỗ của cô bé ấy đây?
Đến tối Trát Tây trở về, anh ta đã mua đủ những vật tư cần thiết cho ba ngày tới, tôi còn đặc biệt dặn dò anh ta mua thêm mấy gói băng vệ sinh. Thế là anh ta nhìn tôi cười gian: “Được đấy! Ngay cả chuyện dùng băng vệ sinh để thấm hút mồ hôi giúp chân không bị đông lạnh này mà cậu cũng biết!”
Sao anh ta biết nhỉ, tôi cũng chỉ mới biết đến điều này thôi, trước khi tới đây tôi đã lên mạng tra cứu một vài điều cần chú ý khi đến sông băng, có làm gì thì cũng là để giúp chúng tôi sau này đỡ khổ hơn thôi mà…