Người Tìm Xác

Chương 269 : Chiếc vali có khóa thần bí

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


“Bên trong có thi thể không?” Chú Lê lo lắng hỏi, xem ra tôi đã thất thần một thời gian khá lâu rồi.



Nghe thấy tiếng chú Lê hỏi, tôi vội chà xát lên gương mặt cứng đờ vì lạnh, sau đó quay sang nói với ông ấy: “Đỗ Hân Quốc ở trong này!”



Đỗ Lãng nghe vậy thì quỳ ngay xuống đất, kích động nói: “Bà ngoại ơi, cuối cùng con cũng tìm được ông ngoại rồi!”



Hàn Cẩn và ba thuộc hạ của cô ta cầm công cụ đi tới, thứ bọn họ muốn nhất định không phải là những vật tư chiến tranh từ thời chiến tranh thế giới thứ hai kia! Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn nó có liên quan với gã người Đức và chiếc vali có mật mã!



Nhưng phần đầu của chiếc máy bay cắm quá sâu dưới đất, hơn nữa còn bị bụi đất năm tháng bao trùm nên bọn Hàn Cẩn đào cả nửa ngày mà phần đầu chiếc máy bay cũng không động đậy tí nào. Cuối cùng Trát Tây thấy sắc trời đã tối mới nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta về chỗ hạ trại trước đã, sáng sớm mai lại đến.”



Dù bọn Hàn Cẩn rất không cam tâm, nhưng họ không phải là kẻ ngu ngốc, đến khi trời tối mà còn ở lại đây thì chính là hành động rất không sáng suốt. Nếu lỡ như gặp phải thú dữ thì… rất có thể nó sẽ tấn công họ bất cứ lúc nào.



Quay về nơi hạ trại, hai người ở lại trước đó đã nhóm một đống lửa, tôi lập tức chạy tới bên cạnh đống lửa và ngồi xuống, sưởi ấm tay chân đang cứng ngắc của mình.



Tuy nhiệt độ bây giờ cũng không quá thấp, nhưng chúng tôi đã ở bên ngoài ròng rã cả một ngày, chưa ngồi thì còn không sao, vừa ngồi xuống tôi đã cảm giác cả người mình đau buốt, ngay cả ngón tay cũng không cử động được.



Trát Tây đun cho chúng tôi ít trà bơ, sau đó lại lấy thịt bò khô ra chia cho chúng tôi ăn. Trước đây tôi không thích món này lắm, nhưng bây giờ ăn lại cảm thấy càng nhai càng thơm, càng nhai càng thấy tăng thêm sức lực!
Nghe nói năm đó nước Đức có được thành tựu tương đối quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu, nhưng sau đó họ trở thành quốc gia thua trận, nên những tài liệu quý giá khi đó đều bị mất tích. Có tin đồn là bị Mỹ và Liên Xô chia nhau lấy mất, nhưng đến bây giờ cả hai quốc gia này đều không thừa nhận chuyện đó.



Tiếc là tôi không hiểu tiếng Đức, nếu không thì cũng có thể lấy được chút tin tức có giá trị trong ký ức của gã người Đức kia. Dù bây giờ chúng tôi đã tìm được hài cốt của Đỗ Hân Quốc, nhưng tôi biết thứ Hàn Cẩn muốn tìm cũng không ở trên người ông ấy.



Nếu tôi đoán không nhầm thì nó đang nằm trên tay người tên Anderson, chỉ là đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thi thể của ông ta. Tôi thấy mặc kệ thứ đồ vật trong cái vali ấy là gì, chỉ cần bọn Hàn Cẩn có được nó, chắc chắn sẽ chiếm làm của riêng. Nếu nó cũng đáng sợ như virus YN-12 trước đó thì tôi tình nguyện để nó mãi bị chôn vùi trong băng tuyết, vĩnh viễn không bao giờ bị con người phát hiện ra!!



Vì thế mà tới giờ, ngoài Đinh Nhất và chú Lê, tôi không hề nói cho ai biết những chuyện xảy ra trên máy bay, bao gồm cả Đỗ Lãng… Nói thật, đừng trách tôi có lòng tiểu nhân, bởi vì cả bọn Hàn Cẩn lẫn cái tổ chức nước ngoài kia đều do anh ta liên hệ đến, có trời mới biết anh ta có phải cùng một bọn với Hàn Cẩn hay không…



Nghĩ tới đây, tôi không thể không thừa nhận mình bây giờ càng ngày càng gian xảo. Nhớ tới ngày đó khi mới gặp chú Lê, tôi vẫn còn là một cậu thiếu niên ngây thơ, thuần khiết! Không biết có phải do tôi học hư từ ông ấy không nữa.



Lúc này tôi bỗng nghe thấy chú Lê hắt xì hai cái hiếm thấy, sau đó chú lẩm bẩm: “Chắc chắn là tên khốn nào đang mắng mình đây mà!”



Tôi không nhịn được cười, nhưng lại sợ ông ấy đoán được là do mình đang nghĩ xấu về ông ấy nên đành phải cố nén. Đinh Nhất thấy tôi chuẩn bị về lều ngủ thì cũng đi theo tôi.



Đi vào lều, tôi lập tức thấy ớn lạnh, chút hơi ấm vừa sưởi được bên đống lửa cũng lạnh dần. Tuy bây giờ không phải là lúc lạnh nhất trong năm, nhưng bên dưới đám đá vụn này chính là sông băng, cho dù tất cả chúng tôi ngủ bên trong túi ngủ, cũng vẫn thấy không quá ấm áp.