Người Tìm Xác

Chương 270 : Mục đích của mỗi bên

Ngày đăng: 05:38 30/04/20


May mà tôi không cần ở đây trong thời gian dài, có lẽ chỉ cần ngủ thêm một đêm mai, ngày kia là có thể trở về được rồi. Dù sao bây giờ cũng đã tìm được Đỗ Hân Quốc, công việc của chúng tôi đã hoàn thành được hơn một nửa, chỉ cần ngày mai đưa hài cốt của ông ấy từ phần đầu máy bay ra là chúng tôi xong việc!



Một đêm khó ngủ, tôi hầu như chẳng ngủ được gì vì cảm giác ngủ trên băng lạnh thực sự không tốt chút nào. Trời vừa sáng là tôi đã chui ra khỏi lều, vội chạy đến chỗ đống lửa sắp tắt để sưởi ấm.



Đinh Nhất cũng đi theo ra ngoài, anh ta nhanh tay cho thêm củi vào để đống lửa bùng lên. Nói thật là loại cảm giác này không dễ chịu chút nào, lạnh đến mức mà ngay cả khe xương cốt của tôi cũng chết rét.



Tôi thấy lửa chầm chậm bùng lên thì hận không thể cho cả tay mình vào trong để sấy. Trát Tây cũng dậy rất sớm, anh ta thấy gương mặt nhăn nhó của tôi thì biết chắc chắn đêm qua tôi bị lạnh không ngủ được, thế là anh ta đi đun một bình trà bơ làm ấm người.



Theo như anh ta nói, loại trà này có nhiệt lượng rất cao, uống xong có thể nhanh chóng khôi phục lại nhiệt độ của cơ thể! Tôi nhận ngay lấy và uống ực một hơi cạn sạch. Trong nhát mắt tôi cảm thấy một dòng nước nóng từ thực quản trôi vào trong dạ dày, lập tức khiến toàn thân tôi đều cảm thấy ấm áp.



Tôi lại mặt dày đòi anh ta thêm một chén nữa, Trát Tây đổ đầy trà vào chén trong tay tôi, rồi lại lấy cho tôi ít thịt khô và bánh Tsampa. Tôi nhìn gương mặt đỏ thẫm mang vẻ chất phác của anh ta mà nghĩ, có người dẫn đường như thế này đi cùng, đúng là giúp tôi an tâm hơn nhiều.



Cho đến khi mọi người cùng đứng lên, tôi đã khôi phục lại thể lực, giờ có thể nhảy nhót tưng bừng như không có chuyện gì xảy ra rồi! Kim Bảo chui ra khỏi lều của Hàn Cẩn, vừa nhìn thấy tôi, cu cậu đã chạy tới làm nũng, làm cho tôi tưởng sức quyến rũ của mình thật là lớn!



Ai dè Trát Tây lại cười và nói. “Cái mũi chó của nó nhất định là ngửi thấy vị thịt trên người cậu rồi!”




“Ồ? Ý của cô là nói, mục đích lần này của mấy người không phải là tới tìm Đỗ Hân Quốc? Vậy thì tôi không hiểu rồi, một cái xác máy bay cũ nát mấy chục năm thì có thứ gì hay để mấy người điên cuồng như vậy chứ?” Nếu đã nói ra thì chi bằng hỏi trực tiếp cô ta cho xong.



Hàn Cẩn cười mỉa mai: “Có cái gì cậu không biết à? Tôi đã điều tra năng lực của cậu từ tám trăm năm trước rồi! Nếu cậu đã không muốn nói thì chúng tôi cũng không làm khó, nhưng nếu quả thật lát nữa phát hiện ra thứ gì, thì hi vọng mấy người sẽ không can thiệp vào hành động của chúng tôi. Đừng quên mục đích chuyến đi lần này của mấy người là gì…”



Tôi biết cô ta đang cảnh cáo mình đừng gây trở ngại, nhưng tôi sẽ không để cho cô ta dễ dàng có được thứ trong chiếc vali đó. Bởi tôi tin chắc rằng có nhiều thứ không nên để con người tìm ra được, những thứ đó chỉ có Thượng Đế mới có thể khống chế được thôi.



Ngay tại lúc tôi và Hàn Cẩn đang nổi đóa nhìn nhau, thì nghe thấy một thuộc hạ của cô ta hô lên: “Đào thông rồi! Có thể vào trong!”



Chúng tôi nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy về, bọn họ chỉ đào phần đất ở chỗ kính chắn gió trong phòng điều khiển, sau đó đập vỡ kính, làm như thế là có thể chui vào từ đường này!



Tôi nằm rạp trên mặt đất nhìn vào bên trong, phát hiện Đỗ Hân Quốc vẫn luôn ngồi ở trên ghế lái. Có lẽ ông ấy nghĩ ở thời khắc cuối cùng phải hạ cánh khẩn cấp cho máy bay nên mới không lựa chọn nhảy dù để cứu chính mình…



Góc độ này hơi khó khăn, nếu muốn đưa Đỗ Hân Quốc ra thì nhất định phải bò vào mới được! Nhưng tôi biết việc ấy chưa đến phiên mình, sẽ có người khác làm thay… Khi Đinh Nhất đỡ tôi đứng dậy, hai thuộc hạ của Hàn Cẩn lập tức nhảy vào trong hầm đất vừa đào, bò vào bên trong…