Người Tìm Xác
Chương 293 : Nhà b2 đáng ngờ
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Đinh Nhất nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tóm lại là có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó! Nếu không cậu thử đi hỏi sư phụ của tôi xem!”
Hôm sau gặp chú Lê, tôi kể lại chuyện xảy ra ở khu chung cư cho ông ấy nghe. Chú nghe tôi nói mấy năm nay xuất hiện mười mấy vụ trẻ em ngã lầu chết thì sầm mặt, ông ấy nói: “Nhiều như vậy cơ à? Nếu như tất cả đều bị ngã lầu chết thì có phải quá trùng hợp rồi hay không?”
Tôi khẽ nhẹ: “Có phải phong thủy của khu chung cư này có vấn đề không?”
Chú Lê lắc đầu: “Nếu chỉ là vấn đề về phong thủy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Thế này đi! Tối nay chú sẽ đến khu chung cư của mấy đứa xem thử, nhớ mua chút đồ nhắm, ba chúng ta cùng…”
Đây là lần đầu tiên chú Lê chính thức đến nhà tôi, dù đã quen thân như vậy nhưng vẫn còn hơi lúng túng, thế là tôi và Đinh Nhất đến siêu thị mua thức ăn và thịt, chuẩn bị đến tối làm mấy món nhắm.
Đến tối chú Lê tới, thấy hai chúng tôi luống cuống ở trong bếp thì không chịu nổi, đuổi hai đứa ra ngoài, sau đó tự làm đồ ăn. Chắc chú ấy không muốn lát nữa bị chúng tôi đầu độc!
Đừng nhìn chú Lê uống rượu nhiều thế, nhưng từ xưa đến nay chưa say bao giờ, mà tôi cũng chưa từng thấy ông ấy say lần nào. Cho dù là uống cùng chúng tôi hay uống với khách thì chú đều uống rất nhiều.
Sau bữa cơm, chú Lê đi đến ban công, nhìn lướt qua chiếc chuông gió mà tự tay chú từng treo lên, sau đó quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Bây giờ chiếc chuông gió này có còn kêu không?”
Chú ấy không nhắc tới thì tôi cũng quên mất, không biết từ lúc nào mà chiếc chuông gió này không còn vang lên những âm thanh có quy luật như trước đây. Cả chiếc thang máy tự động mở cửa ngoài kia dường như cũng trở nên rất bình thường.
Chú Lê nghe tôi kể xong thì mỉm cười nói: “Xem ra cuối cùng cô gái đó cũng buông bỏ chấp niệm mà rời đi rồi…”
Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc của chị ấy làm cho buồn cười, tôi nói lại chuyện chú Lê bảo hôm qua để hỏi thăm chị ấy. Viên Phỉ Nhi suy nghĩ rồi bảo: “Tình trạng như lời em nói thì chị biết một trường hợp đấy. Đứa bé kia họ Tôn, mấy năm trước gặp tai nạn bị thương ở đầu nên thành người thực vật, chị nhớ hình như nhà thằng bé ở tòa B2 thì phải.”
Tôi nghe thấy có hi vọng nên hỏi thêm thông tin từ Viên Phỉ Nhi, không ngờ chị ấy lại nói: “Chị biết có thế thôi, nếu em muốn chi tiết hơn thì phải hỏi mẹ Đậu Đậu, cô ấy là hàng xóm đối diện nhà kia.”
“Mẹ Đậu Đậu ở đối diện với nhà kia ạ? Tốt quá rồi!” Tôi vui vẻ nói.
Đến tối, tôi đưa Kim Bảo đến chỗ thường xuyên có thể nhìn thấy Teddy đi dạo, đúng là thấy mẹ Đậu Đậu đang ôm nó ngồi trên ghế đá.
Tôi bèn mỉm cười đi tới bắt chuyện với cô ấy: “Sao thế? Đậu Đậu vẫn chưa dám xuống đất à?”
Mẹ Đậu Đậu cười khổ nói với tôi: “Đúng vậy! Chỉ cần đặt nó xuống đất là nó lại phát run, tôi thấy mà xót ruột nên đành phải bế nó lên…”
Lúc này Kim Bảo nhìn thấy Đậu Đậu, nó nhấc hai chân lên muốn chơi với Đậu Đậu, tôi thừa cơ bảo mẹ Đậu Đậu thả nó xuống đất. Có lẽ do gặp được bạn nên tâm trạng nó khá tốt, không xuất hiện trạng thái như mẹ Đậu Đậu vừa nói.
Hai con chó ngửi lẫn nhau, sau đó bắt đầu chơi trò rượt bắt. Mẹ Đậu Đậu thấy thế thì vui lắm, định chạy qua nựng yêu nó một chút. Nhưng tôi ngăn cô ấy lại và nói: “Cứ để bọn chúng tự chơi với nhau đi, giờ cô mà qua đó có khi nó lại nghĩ tới chuyện sợ hãi đấy!”
Mẹ Đậu Đậu cười xấu hổ, lại ngồi trở về ghế đá. Tôi thừa cơ ngồi xuống cạnh cô ấy, sau đó giả vờ nói bâng quơ: “Tôi cũng có người bạn yêu chó lắm, nhưng yêu chó là bởi vì mấy năm trước con của cậu ấy gặp chuyện không may, trở thành người thực vật, sau nửa năm là qua đời, nên cậu ấy rất để ý đến con chó mà con mình nuôi khi còn sống, chắc cậu ấy coi đó là một loại ký gửi niềm nhung nhớ!”