Người Tìm Xác
Chương 294 : Tà thuật nam dương
Ngày đăng: 05:38 30/04/20
Mẹ Đậu Đậu nghe vậy thì nói: “Ôi trời, chuyện của bạn anh giống hàng xóm nhà tôi quá! Gia đình anh Tôn cũng tốt lắm, đáng tiếc ông trời không có mắt, để Tiểu Lượng bị thành như vậy.”
Mẹ Đậu Đậu kể cho tôi nghe, nhà anh Tôn vốn có ba người sống rất hạnh phúc. Tiếc là năm năm trước, lúc Tiểu Lượng và mẹ cậu bé đứng chờ xe buýt. Đột nhiên cậu bé bị đứa nhỏ đứng cạnh đùa ác đẩy làm Tiểu Lượng ngã xuống lòng đường. Đúng lúc này có chiếc xe buýt vào trạm, sắp chèn vào Tiểu Lượng rồi!
Mẹ của Tiểu Lượng vì cứu con nên nhào vào ôm cậu bé… Kết quả mẹ Tiểu Lượng chết ngay tại chỗ, Tiểu Lượng bị thương nặng trở thành người thực vật.
Mà đứa trẻ đẩy Tiểu Lượng xuống đường cũng chỉ mới khoảng bốn tuổi, cảnh sát không thể truy cứu trách nhiệm của nó nên cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Một gia đình ba người đang tốt đẹp, chỉ trong vòng một đêm đã cửa nát nhà tan. Dù anh Tôn rất đau khổ nhưng Tiểu Lượng bắt buộc phải có người chăm sóc, cho nên anh không thể gục ngã được. Mấy năm này đều do một mình anh Tôn chăm sóc Tiểu Lượng, mẹ Đậu Đậu thấy anh sống không dễ dàng nên thỉnh thoảng cũng mua thức ăn và làm chút việc vặt giúp.
“Mấy năm nay Tiểu Lượng vẫn không chuyển biến tốt à?” Tôi hỏi.
Mẹ Đậu Đậu lắc đầu: “Không, vẫn như thế…”
Tối hôm đó sau khi về nhà, tôi kể chuyện mình vừa hỏi thăm được với chú Lê. Thấy chú mãi không nói gì mà chỉ ngồi lần tràng hạt bằng gỗ Tử Đàn, tôi hơi không kiên nhẫn thúc giục: “Chú Lê à, chú biết được cái gì thì mau nói ra đi! Cháu gấp muốn chết rồi!”
Chú Lê thở dài nói: “Nếu chú không đoán lầm thì trong khu chung cư này có người bày trận pháp lấy mạng trả mạng. Từ chuyện những người gặp tai nạn đều là trẻ em, thì người mà kẻ kia muốn cứu chắc hẳn cũng là một đứa trẻ. Cho nên chú mới bảo cháu đi nghe ngóng thử xem trong khu này có đứa trẻ nào bị bệnh trường kỳ hay không.”
Liêu đại sư tiếp điện thoại rất nhanh, nghe chú Lê nói qua tình huống bên này xong, sáng hôm sau ông ấy đáp máy bay tới đây luôn. Để tiện làm việc, Liêu đại sư và hai đồ đệ cùng ở lại nhà tôi. Dù sao trong nhà vẫn còn một phòng cho khách, vừa đủ cho thầy trò ông ấy.
Họ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bắt đầu đi dạo quanh khu chung cư, quả nhiên đúng hệt như những gì chú Lê đã nói, họ phát hiện trong khu này có rất nhiều cái gương nhỏ kỳ lạ. Nếu là với những người không hiểu chuyện thì sẽ không phát hiện được ra chúng…
Đến đêm, Liêu đại sư bảo chúng tôi tìm cái thang có thể trèo lên được chỗ mấy cái gương, sau đó chấm điểm chu sa trên những tấm gương đó, làm thế này có thể tạm thời ngăn cản thuật nhiếp hồn, cũng không bị người thi thuật phát hiện ra ngay.
Tôi thấy cả chú Lê lẫn Liêu đại sư đều có vẻ khá kiêng kị cái tà thuật Nam Dương này, không biết thứ tà thuật đó đáng sợ đến mức nào mà để cho hai lão này cẩn thận đối phó đến vậy.
Về sau Liêu đại sư nói cho tôi biết, thứ tà thuật Nam Dương này bắt nguồn từ vùng Tứ Xuyên, Vân Nam của nước tôi. Sau này nó được lưu truyền đến vùng Đông Nam Á, rồi kết hợp với vu thuật ở đó và trở thành tà thuật Nam Dương như bây giờ.
Tà thuật Nam Dương là thứ có thể cứu người, cũng có thể hại người, chủ yếu nó dựa vào tâm của người thi thuật có chính đáng hay không. Trong số các tà thuật Nam Dương thì nổi danh nhất là Hàng thuật và Cổ thuật, những thuật còn lại là Dược thuật, Phù thuật, Trùng thuật… đều được ít người biết đến.
Xem ra nếu chúng tôi muốn biết bối cảnh của gia đình họ Tôn này thì phải nhờ người giúp đỡ mới được! Tôi gọi điện cho Bạch Kiện, tôi giúp anh ta nhiều lần như vậy, hẳn lần này anh ta phải giúp tôi được một lần chứ?
Bạch Kiện là người nói là làm, khi tôi đưa địa chỉ nhà họ Tôn nhờ hỗ trợ điều tra thêm về gia đình này, anh ta đồng ý ngay! Tôi còn cố ý cường điệu nói muốn tra ra cả tổ tiên ba đời nhà họ nữa!